Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 107: Ly khai, tần hán dương chết




Editor: Luna Huang
Mộ Quân Tà thúc thủ mà đứng, dáng người vĩ ngạn cao ngất, đứng bên cạnh thân Cố Khuynh Thành, áo bào theo gió cổ vũ, phảng phất như ôm ấp Cố Khuynh Thành, thay nàng che gió che mưa.
“Tần gia nho nhỏ, cũng xứng nói chuyện với nữ nhân của bổn tôn, đơn giản là không biết chết!” Thanh âm của Mộ Quân Tà trầm thấp, ngữ điệu bình tĩnh, lại có năng lượng không được xía vào.
Tần gia nho nhỏ? Đường đường đệ nhị đại thế gia Thanh Long quốc, tại đây chỉ nói là Tần gia nho nhỏ, người này rốt cuộc là bối cảnh loại nào, dám nói ra những lời này?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều tiết lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
Tần Thọ núp ở phía sau Tần Hán Dương, hai phụ tử đều cực sợ, nhưng Tần Hán Dương dù sao cũng tại gia chủ vị thấm nhuần hơn mười năm, đã gặp tràng diện cũng không toán ít, vẫn có thể đủ bảo trì… Lý trí…… ít nhất.
“Ngươi là ai? Vì sao nhiều lần nhúng tay ân oán giữa Tần gia ta cùng Cố gia?” Tần Hán Dương cường trang trấn định nói.
“A! Bổn tôn đã sớm nói, chuyện của A Thất, liền là chuyện của ta, trách chỉ có thể trách chính ngươi muốn chết!” Mộ Quân Tà cười lạnh một tiếng, một cổ uy áp cường đại, trên người hắn chảy ra, ép tới Tần Hán Dương hít thở không thông.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Cả người Tần Hán Dương cứng ngắc, một câu nói nói hơn nửa ngày, mới nói hết.
Mộ Quân Tà xuy cười ra tiếng, lãnh đạm nói: “Tục danh của bổn tôn, ngươi còn không xứng biết.”
Dứt lời, một lực lượng đủ đến diệt vách núi hút cạn biển, bỗng nhiên phát ra ngoài, sắc bén hãi nhân, dường như hắc động rồi đột nhiên xuất hiện ở trên đầu Tần Hán Dương, phảng phất trong nháy mắt muốn nuốt hắn vào trong bụng.
“Phù phù…”
Tần Hán Dương cũng vô pháp kháng trụ cổ uy áp kia, hai chân mềm nhũn, mạnh quỳ xuống đất không dậy nổi, nguyên bản mặt đất bằng phẳng, ngạnh sinh sinh bị đập hai lỗ.
Mà hắn lúc này, càng sắc mặt trắng bệch, không có chút máu.
Mọi người trong nháy mắt cương trực lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ban nãy rõ ràng là Tần Hán Dương chiếm thượng phong, uy hiếp bầm thây vạn đoạn Cố Khuynh Thành, nhưng mà bất quá trong nháy mắt, liền tràng cảnh đảo ngược, vốn là cường giả linh tông, mà ngay cả uy áp phóng ra ngoài đều không thể chống lại, nam nhân này rốt cuộc là ai? Vừa có thực lực kinh khủng như vậy?
Ngày ấy người tham gia thi đấu bài danh, cuối cùng là số ít, hơn nữa đều là người của mấy đại gia tộc, vì che giấu, không ai chủ động đề cập chuyện đã xảy ra ngày đó, mà tất cả mọi người tại chỗ biết sự tình, bất quá là Cố gia hủy bỏ thi đấu khiêu chiến, nguyên nhân bất minh, đương nhiên cũng không có bất cứ người nào biết Mộ Quân Tà tồn tại.
“Phụ thân…” Tần Thọ thét lên, sắc mặt tái nhợt, cả người phì nhục vì sợ mà động, hai chân mềm nhũn, nằm trên mặt đất, vô lực đứng lên.
Thực lực quá cường đại, thật là uy áp khủng khiếp!
Trong lòng mọi người sợ hãi than, lưng đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt của Mộ Quân Tà, rơi ở trong mắt bọn hắn như âm phong thổi qua, toàn bộ đều là lạnh lẽo như sắt, trong lòng run sợ cũng không dám phát thanh.
“Gia chủ…” Trước Cố Khuynh Thành phế bỏ thực lực hai trưởng lão khách khanh Tần gia giùng giằng leo đến bên người Tần Hán Dương, gương mặt nữu khúc, gân xanh quỷ dị nhô ra, đánh thành kết.
“Gia chủ, ngươi đi mau, chúng ta điện hậu cho ngươi!” Tần Lục nhịn đau nhức trên người xuống, đẩy Tần Hán Dương ra bên ngoài, cùng nam nhân cao gầy nhìn nhau một mắt, nhảy lên, nhào tới chỗ Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành.
“Đi!” Nhìn hai trưởng lão tự động chịu chết, Tần Hán Dương mặt lộ vẻ dữ tợn, trong ánh mắt đều dính vào một tia huyết hồng, nắm Tần Thọ liền muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Đối với biến hóa đột như kỳ lai, Cố Khuynh Thành câu thần cười nhạt, nói khẽ với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, hiện tại liền xem ngươi rồi.” Nói xong, ném Tiểu Bạch ra ngoài. Tiểu Bạch phản ứng rất nhanh, bay lên không trở mình, đuôi kiều lên, thân thể nho nhỏ nhanh như tia chớp, đuổi theo Tần Hán Dương.
Mà Mộ Quân Tà thấy có người không biết sống chết đưa tới cửa, lúc này cười nhẹ hai tiếng, chậm rãi nâng tay phải lên, ngón tay hơi cuộn, thân thể hai trưởng lão, đình ở giữa không trung, huyết quản toàn thân lần lượt nổ lên, dường như sương mù, huyết hoa khắp bầu trời, liền hô một tiếng cũng không có, liền trực tiếp tiêu thất ở trong không khí, ngoại trừ vết máu, nửa phần vết tích cũng không lưu lại.
“Không…” Tần Hán Dương vốn là bị uy áp của Mộ Quân Tà khống chế, cước bộ dị thường chậm rãi, so với ốc sên chậm hơn vài phần, Tiểu Bạch dễ dàng ngăn cản hắn, nhưng mà hắn vừa quay đầu lại, liền thấy thảm trạng của hai trưởng lão chết không toàn thây, lúc này chợt quát một tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy khe rãnh, đỏ lên một mảnh, trong mắt lửa giận cùng hận ý bị sợ hãi thay thế.
Tần Hán Dương không biết Tần gia bọn họ đời trước tạo nghiệt gì, tại sao lại đắc tội một nam nhân cường đại như vậy, trong lòng hắn cũng minh bạch, Tần gia bọn họ hôm nay là gặp nạn, kinh khủng sẽ có tai ương diệt tộc.
Không có đợi được hắn nghĩ ra cách đối phó, Mộ Quân Tà cũng đã động thủ. Chỉ thấy hai tròng mắt hắn như điện, tay phải ở trên hư không rạch một cái…
Thân thể của Tần Hán Dương mạnh cứng ngắc, hai mắt bất khả tin đột xuất, phảng phất tùy thời ngã xuống, ngay sau đó da tay của hắn bắt đầu nổ tung một tấc một tấc, huyết quản bắn lên, dường như da gân một dạng, phác thông rạo rực, một chút cũng không có mấy đoạn, thanh âm của đầu khớp xương gãy, cũng liên tiếp vang lên.
Không bao lâu, mới vừa rồi còn người hoàn chỉnh tiên hoạt, biến thành bộ xương khô huyết nhục mơ hồ, thậm chí so với bộ xương khô còn không bằng.
Đông…
Bộ xương khô trong nháy mắt ngã xuống đất, phát sinh nhất thanh thúy hưởng, trong một khắt ngã xuống đất kia, bộ xương khô biến thành một đống bột phấn, hòa lẫn tiên huyết.
Nôn!
Một màn máu tanh như vậy, lệnh tất cả mọi người tại chỗ cũng không khỏi mao cốt tủng nhiên, thật giống như có người dùng ngón tay lạnh lẽo, lướt qua da của bọn họ, mang đến từng đợt cảm giác xúc mục kinh tâm. Không ít người nhát gan, trực tiếp ngất đi, gan lớn một chút, cũng nhịn không được nôn mửa liên tu.
Thật là đáng sợ!
Nam nhân này rốt cuộc là ai, bất quá giơ tay lên, lấy ba mạng người, kinh khủng hơn chính là, Tần Hán Dương đã qua thất tuần, đã là cường giả linh tông, thế nhưng trước mặt của nam nhân này, mà ngay cả sức phản kháng cũng không có, một chiêu như chính một con kiến, bị nam nhân đoạt tính mạng, chết không toàn thây!
“Phụ. Phụ thân…” Tần Thọ mắt choáng váng, hắn bản ý chayk, timg Cố Khuynh Thành báo khuất nhục chi thù hôm qua, lại không nghĩ rằng thù chẳng những không báo được, trái lại hại phụ thân phụ thân.
Lúc này Tần Thọ, dường như choáng váng, ngơ ngác trong vũng máu, hai tròng mắt không hề màu sắc, chưa bất kỳ tiêu cự.
Tiểu Bạch hoàn thành nhiệm vụ, lần thứ hai nhảy hồi vào trong lòng Cố Khuynh Thành, lúc Tiểu Bạch lúc bay qua trước mặt Tần Thọ, trong mắt Tần Thọ bỗng nhiên nổi lên một sợ, hắn hoảng sợ nhìn Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành, muốn lui về phía sau, nhưng hai tay lung tung sờ trên mặt đất, lại mò được một đống tiên huyết, sợ đến sắc mặt hắn không có chút huyết sắc nào, miệng run, lại liền hô một tiếng thét chói tai đều không phát ra được.
Mọi người thấy một phen cảnh tượng như vậy, không tự chủ lui về phía sau vài bước, trực giác nói cho bọn hắn biết, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, mà Tần Thọ cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bọn hắn bây giờ lo lắng chính là lo lắng chính là, hy vọng bản thân không nên dính dáng trong đó.
Dù sao, náo nhiệt cho dù thích coi đi nữa, cũng không có quan trọng bằng mạng.
Vừa nghĩ như thế, rất nhiều người đều trong nháy mắt tán đi, tốc độ cực nhanh, thật giống như có con mãnh thú ở phía sau truy bọn họ, còn dư lại chút, là người có chỗ dựa ở Thanh Long quốc.
Những người này cũng biết, nếu nói dựa, trước mặt nam nhân như Mộ Quân Tà này, sẽ như không khí, ngay cả Tần Hán Dương gia chủ Tần gia, đều ở đây bị hắn giết chết, hắn còn có cố kỵ gì?
Nói bọn họ là có chỗ dựa, không bằng bọn họ gan lớn như trâu.
Tần Hán Dương vừa chết, Tần gia không chỗ nương tựa, trừ phi người trong truyền thuyết kia của Tần gia đạt được linh thần, phi thăng tới cấp bật của lão tổ tông, bằng không Tần gia không một người, có thể dưới tay Mộ Quân Tà, sống qua một chiêu.
Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà tuy rằng không biết tồn tại của lão tổ tông Tần gia, dù cho bọn họ đã biết, ngày hôm nay cũng đánh không lầm.
Mộ Quân Tà nhìn về phía Cố Khuynh Thành, giơ lên vuốt ve tóc tơ của nàng, mang theo cưng chìu nhàn nhạt, cười nhẹ hai cái, ngón trỏ phải hướng về phía Tần Thọ một điểm, cả người Tần Thọ tựu như cùng nước gợn một dạng, mãnh liệt lay động, cả người đều vặn vẹo.
Thân thể của Tần Thọ vặn vẹo quỷ dị, phốc hai tiếng, cả người dường như bị móc rỗng từ bên trong, chỉ còn lại có da, nằm trên mặt đất, không hề có khí tức.
Bàn tay to của Mộ Quân Tà lần thứ hai vung lên, bất quá trong nháy mắt, nhai đạo hiện đầy vết máu, trở nên sạch sẽ, so với trước còn sạch sẻ hơn vài phần, tất cả vết tích bốn người tử vong, trong nháy mắt, biến mất, phảng phất tất cả mới vừa rồi, đều là tất cả mọi người huyễn tưởng, vẫn chưa phát sinh qua.
Nhưng mà, tất cả mọi người biết, đây hết thảy, đều chân chân thiết thiết phát sinh qua.
Vị miễn vạ lây cá trong chậu, náo nhiệt kết thúc, mọi người liền như thủy triều thối lui, rất sợ đi trễ một bước, sẽ bị y hệt người của Tần gia.
Tất cả mọi người rời đi, toàn bộ nhai đạo đều chỉ còn Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành hai người.
Mộ Quân Tà bỗng ôm Cố Khuynh Thành vào trong ngực, cằm tinh xảo, để ở hõm vai của nàng, hơi thở nhiệt mập mờ, vô khổng bất nhập, theo gân mạch của nàng, không ngừng chui vào trong cơ thể.
“A Thất, nàng nghe đây, sau này ta sẽ là chỗ dựa vững chắc của nàng, thiên hạ này, ai nếu dám lấn nàng nhục nàng, ta liền diệt tộc hắn, tàn sát cả nhà hắn.” Dù cho máu chảy thành sông, thi cốt thành sơn, ta cũng sẽ không tiếc.
Nếu nàng muốn bay, ta bồi, nếu nàng mệt mỏi, ta thủ!
Thiên hạ này, chỉ cần có ta một ngày, nhất định Niết bàn của nàng!
Dù cho không tuân theo toàn thế giới, dù cho giết hết người trong thiên hạ, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng bình yên vô sự, chỉ cần nàng cười như xưa!
Mỗi chữ mỗi câu của Mộ Quân Tà, trong con ngươi mang theo màu sắc Cố Khuynh Thành vô pháp xem hiểu, thanh âm của hắn rất thấp, thấp đến Cố Khuynh Thành không nghe được, thế nhưng thanh âm này, lại trực tiếp đánh vào đáy lòng của nàng, thanh âm của hắn rất nhẹ, như lông chim lướt qua, nhưng ở tim của nàng lại khặt một dấu vết rất sâu.
“A Thất, mấy ngày kế tiếp, ta phải ly khai một đoạn thời gian, Cố gia kết thúc tỷ thí, ta nhất định trở về.” Mộ Quân Tà buông Cố Khuynh Thành ra, bàn tay cầm hai vai của nàng, mâu tử thâm thúy, dường như yên tĩnh mê người, kẻ khác không khỏi trầm luân.
“Vì sao ly khai, là bởi vì sự tình hôm nay?” Cố Khuynh Thành không nghĩ ra được nguyên nhân ly khai của hắn.
Mộ Quân Tà cười không nói, một lúc lâu, mới phun ra hai chữ: “Chờ ta.” Thoại âm rơi, hắn liền đạp không ly khai, không có cho Cố Khuynh Thành bất luận cơ hội gì để nói.
Nhìn bóng lưng Mộ Quân Tà tiêu thất ở chân trời, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên không biết trong lòng là cảm giác gì, chua, chát, đắng, cay, quả nhiên là ngũ vị tạp trần.
Quên đi, phản chính hắn nói qua sẽ về, vậy nàng liền chờ, chờ một ngày hai ngày!
Cố Khuynh Thành bĩu môi, ôm Tiểu Bạch, theo nhai đạo không có một bóng người, mạn thôn thôn đi đến Cố gia.
Mặc dù có chút khổ sở, nhưng nàng không ngừng an ủi bản thân, là bởi vì không có lấy được lễ vật Mộ Quân Tà nói, không phải là bởi vì Mộ Quân Tà ly khai mới cảm thấy khổ sở.
Nhất định là như vậy!
Thối Mộ Quân Tà, ngươi cho là ngươi chạy, lễ vật cũng không cần tặng sao?
Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Lão nương sẽ chờ ngươi trở về, lễ vật một dạng không thể thiếu, cũng phải giao lên cho lão nương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.