Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 45: Thị Trấn Bị Lãng Quên 1






Sau khi tiểu đội mở rộng thành sáu người, lộ trình cũng có chút thay đổi.
Tuyến đường lúc trước do Viêm Vương thiết kế, tuy đã cố gắng cân bằng giữa khoảng cách và an toàn, tìm ra lộ trình nhanh chóng nhất, nhưng sau khi Số 2 xuất hiện tình thế đã thay đổi chóng mặt —— Chẳng những dẹp được lũ quái vật nhỏ từ xa ngửi thấy mùi đã chạy biến, những khu thành trấn nguy hiểm không ai dám bén mảng tới cũng có thể cứ thế thẳng tắp băng qua.
Đương nhiên, những thành phố lớn nhỏ đó đều đã tồn tại từ trước thảm họa phóng xạ, hiện tại thì biến thành tử địa giống như La thành.
Sau năm tiếng đồng hồ cuốc bộ, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, An Nghỉ mệt sắp đứt hơi.
Cả đội tìm một trạm dừng chân bốn bề lọt gió ngồi nghỉ.
Cậu dựa lưng vào vách tường, uống từng ngụm nước nhỏ, bẻ mấy miếng lương khô vân vê trong tay.
Số 2 dạng chân ngồi ở bậc cửa —— tia tử ngoại cùng bức xạ tồn đọng trong không khí và nguồn nước đã sớm không còn ảnh hưởng tới gã, được tự do hít thở trên Phế Thổ có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất sau khi trở thành người biến dị.
Gã tu mấy hớp hết sạch một chai nước, tiện tay ném cái chai rỗng sang một bên.
An Nghỉ thấy vậy thì hỏi: “Cái chai đó ông bỏ hở?”
Số 2 nói: “Phía trước là trấn Nê Thạch[1], lấy thêm là được.”
[1] Nguyên văn 泥石镇 (Nê là ‘bùn đất’, thạch là ‘đá’), có lẽ được phỏng theo 泥汊镇 – một thị trấn có thật ở Thượng Hải, Trung Quốc.
Viêm Vương hỏi: “Trấn Nê Thạch? Là nơi nào vậy?”
Tuyến đường này cậu ta đã đi qua không biết bao nhiêu lần, lại chưa từng nghe thấy địa danh này.
29 nói: “Một thị trấn phía trên huyện Busen[2].
Từ phía này nếu muốn đến trạm tị nạn chim ba đầu kia, đi qua trấn Nê Thạch là nhanh nhất.”
[2] Phỏng theo Tập đoàn Busen – một thương hiệu thời trang nội địa nổi tiếng của Trung Quốc.
Viêm Vương sửng sốt: “Cái gì? Huyện Busen? Đó không phải khu vực tập trung người biến dị sao!”

Vừa dứt lời cậu ta bỗng nhận ra —— đối phương cũng là người biến dị, đâu thèm để ý vấn đề này.
Cậu ta ngẫm nghĩ một chút, vẫn nhịn không được mà nhíu mày —— Tất cả đều biết những thành trấn tồn tại từ trước thảm họa hạt nhân là khu vực nguy hiểm nhất, những nơi đó có mật độ dân cư và động vật đông đúc, nói cách khác số lượng người và quái vật biến dị cực kỳ dày đặc, hơn nữa còn sót lại không ít máy móc trinh sát từ thời chiến tranh.
Mà khoảng thời gian đầu khi chính quyền quốc gia và cơ quan vũ lực sụp đổ, hầu hết các cửa hàng siêu thị ở những thành trấn này đều bị cướp bóc sạch sẽ, căn bản không còn sót lại bao nhiêu vật tư, đi vào chỉ tổ tăng thêm phiền phức.
Cậu ta lại nhìn Số 2 —— Không giống như họ, đối phương vốn đã quen với việc hoành hành ở một cái lò sát sinh như La thành.
Cách thức sinh tồn của người biến dị hoàn toàn đối lập với nhân loại, phán đoán về nguy hiểm cũng là một trời một vực, nếu cứ ỷ lại vào năng lực của bọn họ, rất có khả năng sẽ vì sơ sẩy hay chủ quan mà nảy sinh vấn đề.
Viêm Vương vừa ảo não ăn chút lương khô, vừa im lặng tính toán.
29 nhìn cậu ta, nói: “Dân cư huyện Busen chủ yếu tập trung ở phía bắc, mà trấn Nê Thạch nằm ở tận cùng phía nam.
Sau trận động đất lần trước, ba ngọn núi vây quanh nơi đó đã hoàn toàn sụp đổ, nếu không đi xuyên qua thị trấn đó sẽ phải đi vòng rất xa.”
Viêm Vương hơi giật mình nhìn y —— Đối phương nhận ra lo lắng trong lòng cậu, còn tự mình giải thích cho cậu nghe? Tuy trong lòng cậu ta vẫn còn chút ngờ vực, những vẫn lễ phép gật đầu.
Ian nghe xong cũng lấy bản đồ ra, thử so với tuyến đường ban đầu của bọn họ —— Nếu dựa theo kế hoạch, nhanh nhất bọn họ có thể tới trạm tị nạn vào buổi chiều hai ngày sau, nhưng nếu đi thẳng qua trấn Nê Thạch, thì sáng ngày kia —— không, thậm chí là đêm mai đã có thể tiếp cận mục tiêu rồi.
Anh ngẩng đầu dùng ngữ khí thương lượng: “Tôi thấy có thể thử xem sao.
Dù sao hiện tại đội hình của chúng ta đã có sự thay đổi, nên tận dụng tối đa ưu thế.”
Viêm Vương và An Nghỉ liếc nhìn nhau, cùng gật đầu.
72 ngồi một bên không quá quan tâm đến đối thoại của mọi người, rảnh rỗi thì đi moi móc mấy vết nứt trên mặt tường cạnh cửa sổ, kết quả lỡ tay đâm thủng ra một cái lỗ to, khung kim loại ở song cửa vốn đã lung lay, bị hắn chọc thủng lập tức rụng ra rơi “loảng xoảng” xuống đất.
An Nghỉ theo bản năng kêu lên một tiếng, Viêm Vương vốn không để ý cũng vì tiếng kêu của cậu mà giật nảy.
72 khẩn cấp liếc nhìn 29, sau đó lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống.
Đợi một hồi vẫn không thấy bị đánh, 72 đánh bạo hé mắt, nói: “Theo tôi thì, đi như vậy quá chậm, không bằng chúng ta mỗi người cõng một người, tăng tốc chạy thẳng đến đích, đá một phát là cái cửa trạm sập luôn, vọt vào trong vui vẻ một hồi, sau đó kết thúc công việc.”
29 hừ lạnh: “Cậu sẽ cõng người ta đến nơi? Chạy chưa được mười mét có khi đã xuống răng rồi, nước miếng chảy ròng ròng kia kìa.”
Tà tâm của 72 bị phát hiện, ngượng ngùng ngậm miệng.
Để ý thấy vẻ mặt hoảng hốt của Viêm Vương, 29 nói: “Đừng để ý, nó mà lộn xộn tôi đập chết ngay.”
Nghỉ ngơi xong, tiểu đội theo chỉ dẫn của 29 thẳng tắp tiến về phía trấn Nê Thạch.
Thị trấn nhỏ hoang phế này vẫn còn có thể mơ hồ thấy được khung cảnh phồn vinh hoa lệ ngày trước, có lẽ trước đây là khu của nhà giàu —— Mỗi căn biệt thự đều là một mảnh đất riêng, có gara cá nhân, loáng thoáng còn có thể thấy hàng rào tre bao quanh vườn hoa bên cạnh.
Dù vậy hiện tại đất đai đã bị ô nhiễm toàn bộ, thực vật đều héo rũ hóa thành tro tàn, cả thị trấn bị bao phủ trong một lớp bụi phóng xạ.
Thị trấn này an tĩnh đến mức quỷ dị, thỉnh thoảng mới bắt gặp tiếng sủa trầm thấp của vài con chó biến dị, âm thanh vù vù khi những con ruồi to bay qua, hoặc là tiếng sột soạt của lũ chuột.
Trong bóng tối dưới mái hiên lóe lên ánh sáng từ những con mắt đỏ quạch, là những tay thợ săn khát máu đang âm thầm ẩn nấp quan sát.
Ba người An Nghỉ đều đã chuẩn bị tốt súng ống, kề trước ngực, thận trọng bước đi.
Số 2 thì nghênh ngang đi phăm phăm đằng trước, 72 như một con chó hoang mất xích lao trái rẽ phải, đá cho đám quái vật biến dị bay đầy trời.
Từ lúc bước vào thị trấn này, An Nghỉ đã có cảm giác vừa thoải mái vừa kỳ dị mà trước nay chưa từng có.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu chứng kiến khung cảnh hoang vắng tĩnh mịch nhường này —— La thành thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng thật sự có cái gì đó, rất không bình thường.
Càng vào đến trung tâm thị trấn, thi thể người và động vật ven đường cũng xuất hiện càng nhiều.
An Nghỉ chăm chú nhìn chúng chằm chằm, chỉ sợ có cái xác nào đó bỗng nhiên nhảy dựng lên —— Nhưng những thi thể đó đều đã khô quắt lại rồi, ánh nắng mặt trời chói chang và không khí khô khốc đã biến chúng thành những xác ướp tự nhiên.
Bỗng nhiên, mũi chân An Nghỉ đá phải thứ gì đó.

Thứ kia lăn hai vòng rồi dừng lại ở mép đường, rồi đột ngột nổ “Ầm” một tiếng.
Mấy người bị dọa cho giật nảy mình, Số 2 trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt cậu.
Nhưng đó chỉ là một lon nước có gas màu đỏ, khí CO2 bên trong đã tích tụ tới cực hạn, chỉ cần chạm nhẹ một cái là phát nổ.
Viêm Vương bốc hỏa: “Nhìn đường cẩn thận một tí được không! Bớt hù người khác đi!”
An Nghỉ tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi ạ.”
Cậu lại nhìn thoáng qua cái lon vẫn đang phụt nước kia, bỗng nhiên hiểu ra cảm giác quái dị này là từ đâu tới —— Cả thị trấn này, dường như đã bị thời gian bỏ rơi.
Những tấm biển đề tên đường phố rơi đầy trên đất, đã mờ đến mức không còn nhìn rõ hình dạng.
Xuyên qua những khung cửa sổ vỡ nát, có thể thấy những xác chết không kịp chạy trốn nằm la liệt trong phòng khách, trên người họ còn sót lại những mảnh vải vụn không rõ màu sắc, nơi xương sọ còn dính lơ thơ vài sợi tóc.
Tại nhà thờ ở trung tâm thị trấn —— chiếc đồng hồ thật lớn treo bên ngoài đã rớt xuống trước cửa, phía dưới đè lên vài bộ xương khô, ngay cả nhẫn cưới cũng chưa bị ai lấy mất.
Trừ những thứ đó ra, thị trấn này thật sự quá mức bình thường, giống như toàn bộ nhân loại đã vong mạng chỉ trong một đêm.
Không có những phần tứ chi đứt đoạn vương vãi đầy đường, thậm chí rất nhiều phương tiện di chuyển còn để lại trong gara.
Không những không xuất hiện một đám người biến dị lang thang như trong dự đoán, mà ngay cả mùi vị vẩn đục thối rữa trong không khí cũng không hề có.
Là do bọn Số 2 tản mát ra khí tức quá mức cường thế sao? An Nghỉ khó hiểu nghĩ.
Nhưng dù là ở La thành, có 29 ở đó thì đám người biến dị vẫn liều mạng muốn tấn công bọn họ.
“Có chút kỳ quái, những người này có vẻ không phải bị người biến dị giết, mà là…” Viêm Vương dùng mũi súng lật một thi thể qua, nói: “Bị bắn chết.”
“Chẳng trách những người này đều không biến dị, tất cả bọn họ đều là do nhân loại tàn sát.” Ian cũng nói: “Một thị trấn lớn như vậy, ít nhất cũng phải có hơn một ngàn dân cư, không thể nào đến một người biến dị cũng không có.”
Tay An Nghỉ siết chặt súng, đổ mồ hôi lạnh: “Lúc thảm họa phóng xạ bùng nổ, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Số 2 đi đằng trước, dùng sức dỡ ra một cánh cửa, ném sang một bên rồi tiến vào.
Ngay sau đó, bên trong truyền ra vài tiếng gào rống chói tai, cùng với tiếng đánh đập kịch liệt, chốc lát sau mới yên tĩnh trở lại.

Số 2 thò nửa người ra, vẫy tay: “An Nghỉ, tới mua sắm đi.”
An Nghỉ ghì súng, thận trọng bước qua, thời thời khắc khắc không quên chú ý trái phải xem có quái vật lao tới không.
Lúc cậu đi vào trong, mới phát hiện đây là một siêu thị, đa số kệ hàng đều đã trống rỗng, bên trong những chiếc tủ đông từ lâu đã không còn hoạt động phủ đầy nấm mốc.
Số 2 ném tới một lon đồ hộp, An Nghỉ vội vàng giơ tay đón được.
Số 2 vừa đi vừa đá lũ quái vật biến dị máu me be bét sang bên, nghiêng người ngó trái ngó phải.
An Nghỉ thấy rất thú vị, cũng cẩn thận quan sát những ký hiệu trên bao bì, cùng với tấm áp phích đã tróc mép dán trên tường.
Cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy Số 2 đang tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu con ma-nơ-canh xuống, đội lên đầu mình, sau đó quay sang hỏi: “Đẹp không?”
An Nghỉ cầm lòng không đặng cười rộ lên, đáp: “Đẹp ạ.”
Thứ này đã sớm không còn được sản xuất nữa —— sợi hoá học hay vải dệt không thể ngăn cản tia tử ngoại, cũng không thể cách ly phóng xạ, đối với người bình thường căn bản là vô dụng.
An Nghỉ tìm thấy mấy chai thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng màu nâu vàng, thử cầm xuống nhìn tới nhìn lui —— hình như được đóng kín, không chừng vẫn chưa bị biến chất.
An Nghỉ hỏi: “Có uống được không ạ?”
Số 2 nhìn thấy thì bật cười: “Được, đây chính là thứ tốt, có thể khiến người ta quên đi hết thảy, bao gồm cả sợ hãi.”
An Nghỉ hỏi: “Vậy ông muốn không?”
Số 2 lắc đầu: “Đáng tiếc thứ đồ chơi này vô dụng với bọn ta, do trao đổi chất quá nhanh, chưa kịp phát huy tác dụng đã bị tiêu hóa sạch rồi.
Thân thể này chính là như vậy đấy, qua một thời gian bất kể kích thích gì cũng không cảm giác được.
Dù là bị thương, hay hút máu, đều vô dụng.”
An Nghỉ gật gật đầu, chọn ra hai chai rượu đẹp nhất bỏ vào trong túi, sau đó lấy thêm mấy lon đồ hộp, một con dao đa dụng, một cái đèn pin năng lượng mặt trời và một cuộn dây giày bằng nylon..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.