Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 40: Ngày Độc Lập






An Nghỉ ngây người ngồi trên giường thật lâu, mới nhận ra trong phòng thật sự quá im ắng —— Không có Phế Thổ, bác sĩ cũng không biết đang ở đâu, thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi hai bước chân.
Cậu chậm rì rì lê người xuống giường, kéo mở nắp hầm, mở thang đi xuống —— Đồ đạc bày biện ở nơi này vẫn giống hệt hôm qua, giường đệm của Ian vẫn ở nguyên chỗ cũ, thậm chí cốc nước mà anh tiện tay để lại cũng chẳng hề xê dịch.
Trong lòng An Nghỉ có chút buồn bực, vừa đánh răng vừa ngơ ngác nhìn mình trong gương —— Thẫn thờ ủ rũ, ánh mắt vừa trống rỗng vừa mờ mịt.
Rửa mặt qua một chút, An Nghỉ không dùng bữa đã khóa cửa ra ngoài.
Thiên địa vô tình, hôm nay bầu trời trên Phế Thổ vẫn cứ quang đãng trải dài ngút ngàn, đến một gợn gió cũng chẳng có.
Cậu có chút hốt hoảng —— Hết thảy bỗng chốc đều trở nên lạ lẫm, giống như bản thân đã quay về ngày đầu tiên bước chân lên mảnh đất khô cằn này.
Trước tiên An Nghỉ đến chỗ quản lý ở cổng vào, tìm người thủ vệ đến thay ca để lấy chìa khóa —— Tiền cọc là do Ian ứng giúp cậu, anh nói vừa hay coi như tiền công mấy hôm nay cậu trông quầy giúp anh.
An Nghỉ nắm chìa khóa, cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ lớn treo ở cửa phòng quản lý.
Tấm bản đồ này rõ ràng không phải tác phẩm được hoàn thiện chỉ trong một chốc —— Khu số 3 lâu đời được vẽ xong sớm nhất, hiện tại đã bị gió cát và mưa axit ăn mòn đến bợt cả đi.
Các khu ở vòng ngoài thì màu mực hãy còn mới hơn đôi chút, khu E mà An Nghỉ sắp đến coi như sắc nét nhất, giống như vừa mới được vẽ lên.
Cách đó không xa, ngoài cổng chợ, phía bên kia hàng rào lưới điện không hiểu sao hôm nay lại đặc biệt ầm ĩ, cả một đoàn người vây quanh lúc nhúc toàn đầu là đầu, trong không khí còn thoang thoảng mùi vị bất an, giống như hỗn hợp rỉ sắt hòa cũng thuốc khử trùng.
Nhưng giờ phút này An Nghỉ không có tâm trạng để ý chuyện ồn ào, chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Cậu dựa theo chỉ dẫn của bản đồ đi xuyên qua chợ, dọc đường lướt qua các gian hàng và cửa hiệu muôn hình vạn trạng, nhìn các loại ủng chống cát và tâm lọc phóng xạ được bày biện, lại nhìn từng gương mặt đứng sau sạp hàng.
Đột nhiên, khuôn mặt bọn họ bỗng trở nên mơ hồ, giống như bị nhiệt độ cực cao bóp méo, biến thành từng phân tử kết dính vẩn đục trong không khí.
An Nghỉ càng đi càng nhanh, bước chân không khống chế được cơ hồ bắt đầu guồng chạy —— Cậu cảm thấy không khí xung quanh thật sự quá khô khốc, điên cuồng đốt cháy hơi nước trong cơ thể cậu.
Mãi sau đó cậu mới nhận ra, thứ đang dần trở nên méo mó không phải khuôn mặt của mọi người, mà là tầm nhìn của cậu.
An Nghỉ đột ngột dừng bước, đứng tại chỗ dồn dập thở dốc.
Cậu cúi đầu —— trên mặt đất trải đầy cát vàng bắt đầu xuất hiện từng chấm nhỏ lấm tấm ướt nước, nhưng chỉ giây lát sau đã nhanh chóng bốc hơi.
Cậu chậm rãi thở ra không khí trong phổi, lồng ngực dần dần bình ổn trở lại, vì thế tiếp tục cất bước.

Hôm nay lực hút của Địa Cầu dường như lớn hơn hẳn bình thường, im lặng lôi kéo An Nghỉ về hướng tâm Trái Đất, khiến mỗi một lần nhấc chân của cậu đều vô cùng khó khăn.
Cậu cố gắng dựa theo chỉ dẫn càng lúc càng thưa thớt mà tìm đến khu E, đầu óc choáng váng muốn tìm vị trí phòng số 98.
Chợ Phiên thành không hổ danh là khu chợ lớn bậc nhất Phế Thổ, phòng ốc ở khu mới xây giống y hệt nhau, An Nghỉ rốt cuộc thành công lạc đường.
Khu vực kéo dài đến đây đã vô cùng vắng vẻ, giờ này mặt trời đã lên cao, đa số mọi người đều tránh ở trong nhà, An Nghỉ đi bộ suốt hai mươi phút vẫn không tìm thấy ai để hỏi đường.
Cả người cậu vã mồ hôi như tắm, tóc dính bết trên trán, cổ họng khô khốc, tưa lưỡi như sắp dính vào khoang hàm trên đến nơi.
Khóe mắt An Nghỉ bỗng nhiên bắt được một bóng người, cậu vội vàng chạy tới khúc quanh đó —— Người kia đứng dưới nắng gắt nhưng lại mặc đồ đen từ đầu đến chân, khăn choàng cổ cuốn thành mấy tầng bọc ngoài mũ trùm đầu, giống hệt như Tử Thần trong những cuốn sách cũ.
An Nghỉ có chút chần chừ, nhưng nghĩ đến chuyện không biết bao giờ mới gặp được một người qua đường khác, chỉ đành lấy hết can đảm, vượt qua nỗi sợ, bước ra bước đầu tiên của “Ngày độc lập”.
“Xin chào!” An Nghỉ kêu lên.
Nhưng người nọ dường như không nghe thấy, bước chân cũng không hề ngừng lại.
An Nghỉ lại lớn tiếng lặp lại lần nữa: “Xin chào!”, đồng thời nhanh chân đuổi theo vỗ lên vai hắn.
Lần này người xa lạ đó rốt cuộc cũng dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra nửa khuôn mặt.
Sở dĩ là nửa khuôn mặt, bởi vì trên đầu hắn thật sự chỉ có nửa bên mặt.
Nửa bên mặt còn lại bắp thịt đã héo rút chảy xệ, xuống như bị axit hoặc lửa phá hủy, mơ hồ có thể thấy hình dạng đầu lâu, giống như một bộ xương khô đi lại ngay giữa ban ngày.
Đầu gối An Nghỉ mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nhưng cậu vẫn cố gắng lên tiếng: “Xin hỏi, anh có biết…”
Con mắt còn sót lại của đối phương đảo lên đảo xuống, rõ ràng đang đánh giá cậu từ đầu đến chân.
Thoáng chốc, chuông cảnh giác trong lòng của An Nghỉ gõ vang, lông tơ sau lưng dựng đứng lên, giữa thời tiết oi bức mà cả người toát mồ hôi lạnh —— Cậu bỗng nhiên ý thức được, nếu hỏi đối phương vị trí số nhà, không phải đã gián tiếp nói cho người khác biết địa chỉ của mình sao?
“Xin lỗi tôi nhận nhầm người!” An Nghỉ hô to một tiếng, quay người chạy mất.
Chạy được một đoạn lại rẽ trái ngoặt phải mấy lần, thỉnh thoảng An Nghỉ còn ngoảnh lại phía sau, xác định không có ai bám theo mới dám dừng lại.
Cậu dựa lưng vào một tấm tôn bị hun đến nóng bỏng —— là tường ngoài một căn phòng, còn chưa kịp trấn tĩnh, nhưng đồng thời cũng có chút đắc ý —— Nếu Phế Thổ biết được chuyện này, liệu có khen cậu phản ứng nhanh, có ý thức cảnh giác không nhỉ?
Nhưng cùng lúc cậu cũng nhận ra —— Phế Thổ không còn ở đây nữa.

Chờ tới lúc bọn họ gặp lại, có lẽ cậu đã sớm quên đi chuyện này, cũng không thể vì thế mà được Phế Thổ khen ngợi.
Lại nói, nếu có Phế Thổ ở đây, sao cậu có thể đến cái số nhà cũng phải tìm suốt một tiếng đồng hồ mà không thấy.
An Nghỉ lắc lắc đầu, văng ra vài giọt mồ hôi và chút tâm tình uể oải.
Loại phòng ở bằng container vuông vức này vốn không có mái hiên, mặt trời lại đang rọi thẳng xuống trên đỉnh đầu, khắp mảnh đất đến một bóng ma cũng chẳng có.
An Nghỉ dùng mu bàn tay quệt mồ hôi đi, sau đó chùi chùi lên quần.
Cậu ngẩng đầu chớp chớp mắt —— vài giọt mồ hôi rớt vào trong tầm nhìn.
An Nghỉ đờ đẫn quét mắt qua lớp tường ngoài phản quang sáng lóa của từng cái hộp sắt xếp san sát cạnh nhau, con ngươi dần dần giãn rộng.
Số lẻ, bên cạnh cũng là số lẻ, một dãy biển số toàn bộ đều đều là số lẻ.
An Nghỉ chợt bừng tỉnh, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên —— Nhà của cậu là số chẵn, bắt đầu từ chỗ ngã ba tiến vào khu này cậu đã đi ngược đường rồi!
Lần này An Nghỉ đi theo số thứ tự giảm dần, lần mò quay lại lối vào khu E, tại ngã rẽ hình chữ ‘Đinh’ (丁) thì nhìn ngược lại: Phòng số 2, phòng số 4…
Mười lăm phút sau, rốt cuộc cậu cũng tới được nhà số 98.
ngôn tình hài
Phòng An Nghỉ thuê có thể xem là một căn phòng đơn tối giản —— không có cửa sổ, chỉ có một cái giường và một cái bàn, ngay cả ghế cũng không có, mặt đất phủ một lớp bụi dày, cực kỳ giống trạm dừng chân đầu tiên mà cậu và Phế Thổ cũng nghỉ lại sau khi rời khỏi trạm tị nạn.
Vậy cũng không tồi, An Nghỉ nghĩ —— đây chính là điểm khởi đầu của mình.
An Nghỉ đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, chợt nhận ra diện tích nơi này thật sự quá nhỏ, trần nhà cũng hơi thấp, đành ngồi xuống giường bắt đầu tính toán —— Trước hết cứ tiếp tục hỗ trợ ở quầy hàng của bác sĩ, lượng khách của quầy rất lớn, có thể làm một tấm biến quảng cáo đặt ở đó, bắt đầu từ việc giúp hàng quán lân cận tu sửa đồ điện gia dụng, hoặc có thể thử cải tạo vũ khí cho các thương đội ghé qua.
Dù sao cũng có thương hiệu của bác sĩ đảm bảo, hy vọng trước hết kiếm được đủ tiền để trả tiền trọ tháng đầu tiên.
An Nghỉ lại nhìn quanh nhà một lượt —— không có phòng tắm, cũng không có ống dẫn nước.
Cậu thầm tính toán sau khi dọn hết đồ đạc từ chỗ bác sĩ qua đây, nhiệm vụ hàng đầu là phải tìm được nhà tắm công cộng và trạm cấp nước sạch của khu E.
An Nghỉ mím đôi môi khô khốc, hít sâu một hơi đứng dậy.
Đường trở về nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi, lúc An Nghỉ đứng trước cửa nhà Ian, đang chuẩn bị mở khóa, cửa phòng lại đột ngột bị đẩy tung ra từ bên trong —— Ian lao từ trong ra ngoài, lúc đối diện với cậu cũng ngây ngẩn cả người.
An Nghỉ chưa từng thấy vẻ mặt này của Ian.
Không còn dáng vẻ ôn hòa mỉm cười ngày thường nữa, chỉ có sự nghiêm nghị cực kỳ lạnh lùng cứng rắn.
Anh hỏi: “Em đi đâu thế? Tôi tìm em cả buổi nay!”
An Nghỉ mờ mịt: “Hơ? Em, em đi lấy chìa khóa phòng thuê, đang chuẩn bị về dọn đồ.”
Sắc mặt Ian vô cùng khó coi, anh kéo tay cậu: “Đừng để ý chuyện đó nữa, theo tôi mau.”
Ian dáng cao chân dài, An Nghỉ cơ hồ phải chạy theo mới miễn cưỡng bắt kịp anh —— Cổ họng cậu đang bốc hỏa, đến tận bây giờ còn chưa được uống giọt nước nào, nhưng lại không dám mở mồm.
Ian đi một đường ra thẳng cổng chính, trực tiếp mang theo cậu vượt qua hàng rào điện ra ngoài khu chợ —— Đám đông tụ tập hóng chuyện vừa nãy đã tản đi một chút, lúc này An Nghỉ mới nhìn thấy cảnh tượng đằng sau —— Trời hôm nay lặng gió, cát vàng còn chưa kịp che đi những dấu máu vương đầy trên đất, ngược lại kết thành từng khối máu đông đặc đỏ sẫm.
Nhìn lượng máu để lại này, chắc chắn không chỉ có một người bị trọng thương.
An Nghỉ cảm thấy dưới chân dẫm phải cái gì đó, lúc nhấc giày lên mới phát hiện ra, không ngờ lại là nửa cái tai người.
Cậu lảo đảo lùi về sau vài bước, lúc này mới nhớ ra mùi vị hồi sáng ngửi thấy là gì —— là mùi của tử vong và máu tươi, là da thịt bị súng đạn xuyên thủng, là xương cốt bị đập nát.
Ian đã đi trước vài bước, phát hiện An Nghỉ vẫn còn đứng tại chỗ, dùng vẻ mặt trỗng rỗng nhìn chằm chằm những vệt máu trên đất.
Anh nói: “Em nhớ bệnh nhân hôm qua cần phẫu thuật không? Lúc tôi khâu xong vết mổ giải phẫu thì đã khuya rồi, sau đó mới đưa người bệnh về tập hợp và xếp chỗ trong lều lớn.
Nhưng điều kiện nơi đó quá tệ, vi khuẩn dày đặc.
Đến tối tình hình người đó bắt đầu không ổn, tôi phải ở lại canh suốt đêm.”
An Nghỉ có chút ngơ ngác mà gật gật đầu, còn đang không rõ hướng đi của câu chuyện này.
“Sáng nay lúc tôi chuẩn bị rời đi, có hai người được khiêng vào trong lều.” Ian nói: “Vốn tôi cũng không định để ý, nhưng trang phục của họ quá nổi bật —— áo choàng đỏ thẫm.”
Lữ đoàn thợ săn Yahwili! An Nghỉ đột nhiên có dự cảm không lành, cảnh tượng xung đột chính diện với Firefre hôm qua bỗng nhiên hiện lên trước mắt.
“Tôi đi hỏi thử, mới biết sáng nay bên ngoài có hai đám người nảy sinh xung đột, gây chiến ngay trước cổng chợ, nhưng cụ thể bắt đầu thế nào mọi người đều không rõ lắm… Vì thế tôi đến hiện trường nhìn thử, kết quả tìm được cái này.”
Ian đưa qua một thiết bị điện tử nhỏ màu xám đen, An Nghỉ chỉ liếc mắt đã nhận ra ngay —— Đó chính là thiết bị đo khí áp của Phế Thổ.
Màn hình đã bị đạn đục thủng, xung quanh lỗ đạn là những vết nứt giăng thành mạng nhện dày đặc.
An Nghỉ run rẩy nhận lấy —— Không thể nào, có lẽ chỉ là đồ vật tương tự thôi?
Cậu lật mặt sau màn hình lên xem —— nơi đó có một vệt sơn màu trắng độc nhất vô nhị.
An Nghỉ khẽ buông thõng tay, máy đo khí áp rớt xuống đất, màn hình hoàn toàn vỡ nát, vô số mảnh vụn trong suốt bắn tóe ra xung quanh.

“Anh ấy đâu rồi? Anh ấy có sao không?” An Nghỉ thảng thốt kêu lên.
Ian lắc đầu: “Không biết.”
Tim An Nghỉ bỗng chốc co thắt lại, cổ họng nghẹn ứ —— Không phải mới vừa bình phục từ trọng thương sao? Không phải mới vừa tay chân lành lặn mà rời đi sao? Không phải rốt cuộc cũng có thể đến Suhmati mà anh luôn khát khao sống cuộc sống không cần lo lắng đề phòng sao? Tại sao mới qua nửa ngày mà mọi chuyện lại thành ra thế này!
An Nghỉ cảm thấy không tài nào thở nổi, ngực cậu phập phồng hỗn loạn, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Không, không biết là sao chứ… Mio nhất định không sao đâu đúng không? Không phải anh ấy, anh ấy có thể tự chữa trị vết thương rất nhanh sao? Không phải dù thương thế có nghiêm trọng thế nào cũng đều có thể lành lại sao…”
Ian ngắt lời cậu: “Không phải ý đó, tôi thật sự không biết tình hình của Mio.
Nó không có ở đây, không chỉ mình nó, toàn bộ lữ đoàn Yahwili cũng biến mất rồi.”
An Nghỉ ngừng thở: “Hả?”
Ian nhìn cậu, rút một miếng vải ra nhặt thiết bị đo khí áp lên cẩn thận bọc lại, kéo tay áo cậu ý bảo cậu đi theo.
“Hai bệnh nhân mới đưa vào là thành viên của Yahwili.
Một người không chống đỡ được, từ sớm đã không qua khỏi.
Người còn lại mất máu quá nhiều, vẫn đang hôn mê, nhưng vết thương cũng thực sự rất nghiêm trọng, có lẽ bọn họ nghĩ cậu ta chắc chắn không sống được nên mới bỏ lại.”
An Nghỉ lại một lần nữa quay về căn phòng chứa đầy bệnh nhân tanh tưởi oi nồng này.
Cậu nhìn người nằm trên giường —— Đó là một gương mặt quá mức trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút huyết sắc, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như trong cơn hôn mê vẫn phải chịu đau đớn tột cùng.
Màu đỏ trên áo choàng cậu ta có vài nơi sẫm màu hơn, có lẽ do bị dính máu.
Dưới lớp quần áo rách nát, từ ngực đến bụng đến đùi, toàn bộ đều bị tầng tầng băng gạc cuốn quanh.
Nút thắt băng vừa nhìn đã biết là thủ pháp của Ian.
Ian nói: “Chờ cậu ta tỉnh lại, có thể thử hỏi tình hình Mio.”
An Nghỉ nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng: “Em biết Mio gặp phải chuyện gì.”
Ian ngạc nhiên quay đầu: “Em biết?”
An Nghỉ nói: “Firefre, nhất định là gã ta, tất cả đều do gã khơi mào, là gã bắt Mio đi.”
Ian cau mày, do dự hỏi: “Em có chứng cứ không?”
“Không có.” An Nghỉ nói: “Nhưng chờ cậu ta tỉnh lại sẽ biết.”
Cậu móc từ trong túi ra ống máu của Số 2, cảm thấy bản thân xưa nay chưa bao giờ phẫn nỗ đến thế, cũng chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này —— Kẻ bị để mắt từ đầu đến cuối vốn không phải cậu, nhưng chính thứ này, đã bán đứng manh mối về hành tung của Phế Thổ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.