Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 32: Một Chiếc Ruột Bút






Đã đến giờ cơm trưa, Ian đóng sạp hàng về nhà.
Anh vừa vào cửa, An Nghỉ đã cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh.
Phế Thổ ngồi phía sau, lạnh lẽo nói: “Em nghĩ người ta là chó à, qua lâu vậy còn ngửi thấy mùi tinh dịch của em?”
An Nghỉ nhất thời bùng nổ: “Anh bé mồm chút đi!”
Phế Thổ bất hạnh bị trúng một đạp té lộn nhào.
Ian tựa hồ không để ý đến sự tình bên đó, cởi áo khoác treo cạnh cửa, rửa tay, sau đó mới bảo hai người chìa chân bị thương ra để anh xem.
Trước hết anh cẩn thận kiểm tra xương ống chân Phế Thổ, sờ dọc theo đường cong cơ bắp và xương cốt, trầm ngâm nói: “Xương gãy vẫn phải chờ ít lâu nữa mới thoải mái vận động được, nhưng tình hình khôi phục tương đối tốt.” Sau đó anh xem xét vết cào trên ngực hắn —— sau khi tắm xong, Phế Thổ cũng không quấn băng lại.
Độc tố phóng xạ bị tiêu trừ khá nhiều, màu sắc quanh miệng vết thương cũng đã nhạt bớt.
Tiến triển như vậy vốn dĩ nên khiến người ta vui mừng, nhưng cả ba thoáng nghĩ tới nguyên nhân có thể khiến độc tố tiêu trừ này, không khí có chút trùng xuống.
Ian lại kiểm tra cổ chân trật khớp của An Nghỉ —— ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nhẹ nhàng ấn lên mắt cá chân cậu, sau đó buông ra: “Cơ bản đã hết sưng, năng lực khôi phục của người trẻ tuổi thực sự rất tốt.”
An Nghỉ buông ống quần xuống, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Chỉ là, ngay khi Ian chuẩn bị xuống dưới hầm, lại bỗng nhiên quay đầu sâu xa bổ sung một câu: “Trong khoảng thời gian dưỡng bệnh, hai đứa tốt nhất vẫn nên cấm dục.”
Mặt An Nghỉ nháy mắt biến thành pháo hoa nổ tung.
Phế Thổ vừa nhịn cười vừa lê thân đến cạnh quầy bếp chuẩn bị cơm trưa.
Da mặt An Nghỉ nóng phừng phừng, thấy Phế Thổ lén cười lại càng thêm thẹn quá hóa giận.
Cậu đang chuẩn bị giương nanh múa vuốt nhào qua, Ian bỗng nhô đầu lên từ dưới cửa sập lên, tựa trên cầu thang hỏi: “Hai đứa có ai đụng vào máy đun nước hả?”
An Nghỉ lúc này mới nhớ ra: “A đúng rồi, em mới sửa lại một chút, thêm chức năng hẹn giờ.
Nếu không mỗi lần cần dùng nước nóng lại phải khởi động lại, rất phí điện, với cả tuổi thọ máy móc cũng sẽ giảm đi.”
Ian hơi nhướng mày, nhìn cậu đầy sâu xa.
An Nghỉ hiểu sai ý, vội vã luôn miệng xin lỗi: “Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không nên chưa có sự đồng ý đã tự tiện động vào đồ đạc của anh!”
Chỉ tại trước đây sửa chữa các thứ quá thuận tay, tạo thành bệnh nghề nghiệp.
Ian bật cười: “Không sao.
Tôi chỉ hơi… ngạc nhiên.”
Phế Thổ bên cạnh thờ ơ đế thêm: “Có gì cần sửa cần thay thì cứ đưa cho nhóc này.
Em ấy là Mèo máy, có thể sửa đồ thay tiền cơm.”
An Nghỉ ngơ ngác nhìn qua nhìn lại giữa hai người, hỏi: “Mèo máy là gì?”

Ian hỏi: “Thật hả?”
An Nghỉ thành thật gật đầu.
Ian vẫy tay: “Vậy em xuống đây.”
Ăn qua loa xong bữa trưa, Ian lại rời nhà đến quầy thuốc.
An Nghỉ thì dồn hết tâm trí vào kế hoạch trùng tu một loạt máy móc thiết bị trong nhà.
Trước khi đi Ian đã cho cậu xem mấy thiết bị cũ, cậu mất không đến nửa giờ đã giải quyết xong toàn bộ, vì thế bắt đầu cầm cờ lê chuyển sang đánh giá một lượt từng thiết bị điện trong phòng, hưng phấn xoa tay.
Phế Thổ ngồi một mình ở tầng trên thật sự chán muốn chết, trên người có thương tích không thể ra ngoài cũng không thể vận động, đành lê lết bò xuống dưới hầm, nhìn thấy An Nghỉ cực kỳ hào hứng mà lăn qua lộn lại, còn không thèm để ý đến mình.
Phế Thổ chống gậy lò dò theo đuôi quấy rối An Nghỉ, một chốc lại niết mông cậu, một chốc thì chọc eo.
An Nghỉ bị hắn làm phiền, chỉ đành xua tay dỗ hắn tránh qua một bên.
Phế Thổ bị ngó lơ bất mãn: “Em làm tương đối thôi là được rồi.”
An Nghỉ đang ghé thang vào máy xử lý rác, không quay đầu lại nói: “Đừng quấy rầy em, anh không hiểu đâu!”
Bị chê phiền! Phế Thổ cảm thấy mình như một vị phụ huynh bị đứa con trong thời kỳ phản nghịch đuổi ra khỏi cửa, vô cùng bi thương, ủ rũ đi qua ngồi xuống băng ghế trong góc phòng, giống như một con gấu lớn to xác tội nghiệp.
Tiếc là tỏ vẻ đáng thương hồi lâu vẫn không nhận lại được một ánh mắt nào.
Lại qua thêm một lát, Phế Thổ nhịn không được hỏi: “Sao anh ta còn nhờ em sửa cả cái này nữa?”
An Nghỉ không để ý lắm, hai giây sau mới đáp: “Không, tự em làm thôi, kiểm tra hộ anh ấy…” Cậu nghĩ nghĩ, lại nói: “Ở nhà người khác ăn ngủ không trả tiền, vẫn nên phụ giúp người ta một chút.”
Phế Thổ: “Em cũng ăn không trả tiền còn ngủ với tôi lâu như vậy, sao không giúp tôi làm gì hết.”
Phế Thổ cố ý nhấn mạnh mấy chữ “ngủ với tôi”, hơi nhếch miệng, chờ đợi dáng vẻ An Nghỉ bị đùa giỡn quay phắt lại trừng mắt với hắn.
Nhưng đối phương chỉ hơi nghiêng đầu, động tác trên tay ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục.
Im lặng năm giây, An Nghỉ mới “À” một tiếng.
Phế Thổ trì trệ phát hiện bầu không khí không ổn lắm, nói: “Đùa em thôi.”
An Nghỉ đã đóng nắp thiết bị lại, dùng cả hai tay nhanh chóng vặn chặt ốc vít, động tác vô cùng mau lẹ, nhưng không lên tiếng.
Phế Thổ lại nói lại lần nữa: “Nói đùa với em thôi mà.”
An Nghỉ đành dùng âm lượng lớn hơn đáp lại: “À.”
Phế Thổ thấy mất mặt, đành bò về giường trợn mắt nằm một mình.
Cả buổi chiều, Phế Thổ và An Nghỉ không nói với nhau câu nào nữa.
Một người ở tầng dưới lách cách loẹt quẹt cả buổi, một người nằm trên tầng thở phì phò chờ chết, mãi đến tận khi Ian dọn hàng về nhà, không khí trong phòng mới tốt lên một chút.
Mặt An Nghỉ dính đầy dầu máy, tay chân và quần áo đều lấm lem, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình giới thiệu với Ian từng chút thành quả lao động của mình.
Khi công tác thị sát tiến hành đến giai đoạn lò phản ứng dược phẩm, Ian rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Thứ này không phổ biến lắm, sao em cũng sửa được?”
An Nghỉ nói: “Hồi trước ở trạm tị nạn em từng làm việc ở phòng khám.”
Ian nhướng mày gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng lập tức hoang mang hỏi: “Vậy… rốt cuộc vì sao em lại rời khỏi đó mà chạy lên Phế Thổ?”
An Nghỉ nghe vậy cũng ngẩn người —— dường như cậu thật sự chưa từng nghĩ kỹ vấn đề này.
Trước đó cậu bị pheromone làm cho mê muội, lần đầu tiên trong đời nếm trải hương vị tình yêu, đầu óc nóng lên cứ thế mà đi theo Phế Thổ.
Về sau ảo tưởng rất nhanh đã tan biến, khi đó tại sao cậu lại không quay về?
Bởi vì dã tâm xông xáo quá lớn, hay là trong tiềm thức cảm thấy cuộc hành trình này nếu kết thúc quá nhanh thì thật mất mặt?
Hay là bởi, lúc ấy cậu chỉ muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi hiện thực, chạy trốn khỏi nơi đó, dù chưa một lần đối diện với thứ muốn trốn khỏi, cũng chưa từng nghĩ tới điểm kết hành trình sẽ là cái gì.
Nhưng giờ khắc này, An Nghỉ bỗng nhiên ý thức được, điểm kết bất tri bất giác đã hiện lên rõ ràng rồi —— chờ vết thương của Phế Thổ khỏi hẳn, bọn họ có thể nhanh chóng tiếp tục lên đường, lần này sẽ tới thẳng Suhmati.
Đến lúc đó bản thân cậu nên làm gì đây? Suhmati là mục tiêu của Phế Thổ, nhưng không phải giấc mơ của cậu.
Nói đến cùng, cậu cũng không biết ước muốn của chính mình là gì, chỉ là, khi cả hai sóng vai nhau rảo bước trên Phế Thổ vô tận, trời đất bao la rộng lớn đã sâu sắc mê hoặc cậu.
Lời nói của Ian cắt ngang suy nghĩ của An Nghỉ, anh vui vẻ chạy thử tính năng mới của dụng cụ, nói: “Tay nghề này của em hoàn toàn có thể kiếm tiền.
Trong chợ chắc chắn sẽ có nhiều người đồng ý trả tiền để em sửa chữa cải tạo máy móc cho họ.”
Nghe anh nói vậy, An Nghỉ cũng có chút ngượng ngùng, mím môi quay mặt đi.
Khóe mắt bỗng bắt gặp bóng dáng Phế Thổ đang đi vào, cậu lập tức đổi sang trạng thái dương dương tự đắc, tỏ vẻ “Anh thấy chưa”, hoàn toàn quên mất lúc này mặt mình đang dính đầy dầu máy, đen nhẻm như mặt mèo.
Phế Thổ thấy vậy thì “Chậc” một tiếng, An Nghỉ cũng hầm hừ quay đi.
Ban đêm, chuẩn bị tắt đèn, Ian đang khom lưng chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai bỗng nhiên quay sang hỏi: “Đúng rồi, mai An Nghỉ có muốn ra chợ chơi với tôi không?”
An Nghỉ đang kề sát vào tai Phế Thổ thì thầm, nói bụng mình không thoải mái, về sau không cho anh bắn vào trong nữa, bỗng dưng bị điểm danh thì hoảng sợ, theo phản xạ hỏi ngược lại: “Em á?”
Ian lại lộ đôi mắt cười cong cong thân thiện: “Ừ.”
An Nghỉ có chút hoang mang nhìn Phế Thổ, đối phương bày ra vẻ mặt vô cảm không phản ứng lại.
An Nghỉ gật đầu, nói: “Có ạ.” Nghĩ nghĩ, cậu lại hỏi: “Nhưng còn Mio ở nhà một mình thì sao?”
Ian khó hiểu: “Nó? Nó cứ ngồi nhà thôi, cái chân kia phải hạn chế hoạt động.
Dù sao…” Nụ cười vốn luôn dịu dàng trên mặt Ian dường như lộ ra chút dáng vẻ có thể gọi là ghét bỏ: “Nó lớn rồi mà, sẽ không chết đâu.”
Phế Thổ: “Haha.”
Ian tiếp tục dụ dỗ: “Ngày mai à, là ngày đội buôn ở Suhmati ghé qua hàng tháng, họ sẽ mang theo rất nhiều thứ thú vị, trên Phế Thổ dưới mặt đất đều không có, chỉ có thể tìm được trên biển thôi…”
An Nghỉ rõ ràng đã dao động, nhưng vẻ mặt vẫn cứ rối rắm: “Nhưng mà… bọn em cũng không có tiền mua…”
Phế Thổ nhanh mồm nói tiếp: “Là ‘tôi’ không có tiền, em trước nay làm gì có đồng nào.”
Lời vừa ra khỏi miệng Phế Thổ đã lập tức hối hận, căng thẳng liếc nhìn An Nghỉ một cái.

May mà đối phương phản ứng rất bình thường, kêu be be muốn đánh hắn.

Sáng sớm hôm sau, Ian quả nhiên dẫn theo An Nghỉ vào chợ.
Sau mấy lần vội vàng lướt qua, lần này An Nghỉ cuối cùng cũng có thể cảm nhận rõ sự huyên náo của khu chợ Phiên thành —— từng gian hàng lớn nhỏ đan xen trải dài không dứt, bên trong bày đày kỳ trân dị bảo quý hiếm đẹp đẽ —— chỉ có không nghĩ ra, chứ không có không tìm thấy.
Khu chợ thậm chí còn phân chia khu vực theo loại hình vật tư tiếp ứng.
An Nghỉ giúp Ian kéo tấm vải bạt đỏ tươi lên, cố định trên nóc, dùng dây thừng buộc chắc vào cột.
Ian đưa cho An Nghỉ một cái hộp sắt có móc dây treo lên cổ, nói: “Em phụ trách thu tiền.”
An Nghỉ “Dạ dạ” mà ôm chặt hộp trước ngực, còn chưa kịp hỏi thêm câu gì đã phải đón tiếp vị khách đầu tiên bước vào.
“Bác sĩ!” Vị khách đó còn thấp hơn An Nghỉ một cái đầu, nhưng nghe thanh âm thì rõ ràng là một người đã trưởng thành.
Trên đỉnh đầu hắn mang theo một cái kính chắn gió thật lớn màu xanh đậm, giống như một con cóc lớn biến dị.
Nhìn thấy An Nghỉ đứng một bên, hắn ta kỳ quái hỏi: “Hử? Bạn nhỏ từ đâu tới đây?”
Ian nói: “Là em trai.”
Vị khách không tin: “Em trai ở đâu ra?”
Ian nói: “Bạn của em trai, em trai của bạn.”
Vị khách mặc kệ cậu luôn, tự tìm dược phẩm cho mình, sau đó đưa hai chiếc ruột bút và một tâm lọc phóng xạ trống rỗng cho An Nghỉ, hỏi: “Có thể dùng cái này đổi không?”
An Nghỉ ôm hộp sắt, ngơ ngác dùng ánh mắt hỏi Ian, đối phương nhìn qua, lại hỏi lại: “Em thấy sao?”
An Nghỉ lắc đầu, Ian nhún vai nói: “An Nghỉ nói không được.”
Vị khách kêu lên một tiếng, An Nghỉ vội vàng xua tay giải thích: “Không phải không phải.
Ý em là, em không biết… không biết giá.”
Ian nói: “À, nghe thấy chưa, An Nghỉ nói phải năm ruột bút mới được.”
Vị khách bất mãn: “Cậu ta có nói đâu! Bác sĩ, chúng ta quen nhau lâu như vậy!”
Ian bật cười: “Được rồi, năm ruột bút, cho anh thêm một ít Amphetamin[1] giảm đau.” Anh lấy từ dưới bàn ra một mớ hộp thuộc cột lại với nhau, vừa tháo ra vừa giải thích với An Nghỉ: “Đây là thuốc giảm đau cấp tốc, tác dụng phụ rất lớn, nếu có vết thương ngoài khẩn cấp cần xử lý ngay thì có thể dùng làm thuốc gây tê, bình thường không nên tùy tiện uống.”
[1] Amphetamin (hay còn gọi là hồng phiến) là loại chất kích thích làm tăng tỉnh táo và tập trung, đồng thời làm giảm mệt mỏi và thèm ăn.
An Nghỉ tròn xoe mắt gật gật đầu, không rõ tại sao bỗng nhiên anh lại giải thích với mình như vậy.
Nghĩ nghĩ, cậu lại hỏi: “Có phải dùng sau khi ăn cơm không ạ?”
Ian nói: “Không cần, thuốc này không vào hệ tiêu hoá, không ảnh hưởng đến dạ dày.
Tuy nhiên có một bộ phận nhỏ người dùng có dấu hiệu dị ứng, trong vòng hai đến ba tuần sau chỉ số gan[2] đều tăng cao.”
[2] GOT (AST) và GPT (ALT) là hai xét nghiệm máu thường được dùng để phát hiện các tổn thương gan.
Chỉ số tăng khi có tổn thương tế bào gan.
An Nghỉ hiểu ra Ian đang tranh thủ dạy mình kiến thức y dược, vội vàng lên tinh thần tập trung hỗ trợ anh.
Sự thật chứng minh, Ian là một nhà giáo cực kỳ ưu tú, không giống Phế Thổ chỉ trả lời vấn đề bằng hai ba chữ, thái độ còn rất nhiệt tình, không mặt liệt.

An Nghỉ đã rất nỗ lực để ghét anh, nhưng cậu phát hiện ra chuyện này quá khó.
Lúc nghỉ giữa giờ, An Nghỉ chủ động giúp Ian sắp xếp lại đống thuốc thang dưới quầy và hàng hóa trao đổi, vừa khom người, mặt dây từ trong cổ áo đã rơi ra.
Ian kinh ngạc hỏi: “Nó cho em cái đó à?”
An Nghỉ nắm lấy ống máu của Số 2, ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.
Ian cười cười: “Trước nay nó chưa bao giờ để thứ đó rời khỏi người, hẳn nó phải rất thích em mới cho em.”
An Nghỉ lập tức chột dạ —— đây vốn không phải cái của Phế Thổ, nhưng suy nghĩ bỗng thay đổi, cậu lại lắc lắc đuôi móc ra dê con điện tử cho Ian xem: “Đây cũng là Mio cho em đó.”
Ian không dám tin mà tới gần nhìn —— trên màn hình dê con đang híp mắt nằm trên bãi cỏ phơi nắng.
“Nó vậy mà lại mua thứ này… Không, phải nói là, thằng nhóc đó vậy mà có thể mua quà tặng người khác.”
An Nghỉ vui mừng khấp khởi, chỉ muốn đội dê con lên đầu rêu rao khắp nơi.
Cậu dạo một vòng trong quầy, đặt dê con lên chỗ cao nhất trên giá để đồ đằng sau, ngắm trái ngắm phải.
Vừa quay đầu lại đã phát hiện Ian đang dùng vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn mình, An Nghỉ có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Anh quen Mio bao lâu rồi ạ?”
Ian hồi tưởng: “Lúc tôi gặp nó… nó còn nhỏ hơn em bây giờ một chút.”
An Nghỉ: “Hơ?”
Ian dùng tay miêu tả độ cao đến ngang cằm mình: “Nhỏ như vậy này, đã gia nhập lữ đoàn săn tiền thưởng, thường xuyên bị thương tích đầy mình, vừa gầy yếu, vừa nghèo rớt mùng tơi.
Có lẽ cái thói keo kiệt cũng sinh ra từ đó…”
An Nghỉ hoàn toàn nắm bắt sai trọng điểm, ngạc nhiên hỏi: “Còn gầy hơn em sao?”
Ian cười rộ lên: “Đúng vậy, một thằng nhóc con, lại còn suốt ngày xụ mặt không nói lời nào.”
“Ồ…” An Nghỉ lộ ra dáng vẻ hâm mộ —— Thật muốn nhìn quá đi, Phế Thổ nhỏ mặt than.
Tưởng tượng trong đầu chốc lát, An Nghỉ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác.
“Trước đây Mio có… ừm, lúc ở trong lữ đoàn ấy…” An Nghỉ ấp úng tìm từ: “Với những người khác… chuyện đó… có làm không ạ?”
Ian tỏ vẻ nhận thức bị chấn động sâu sắc: “Sao có thể, cả đoàn toàn là chó Alpha.
Ôi… nghĩ lại mà tôi còn thấy nổi da gà đây này.”
“Ồ…” An Nghỉ ngơ ngác đáp.
Rối rắm hồi lâu, cậu lại hỏi: “Vậy… với anh thì sao?”
“Với tôi cái gì?” Ian nhất thời chưa hiểu câu hỏi của An Nghỉ, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, bỗng nhiên cười ầm lên.
An Nghỉ đỏ mặt, kéo tay áo anh nhỏ giọng gọi: “Nè!”
Ian vẫn đang cười, cong gập cả eo lại không ngừng run rẩy.
An Nghỉ đành nói lớn hơn: “Anh đừng cười nữa mà!”
Ian chống eo đứng thẳng dậy, lau lau khóe mắt: “Xin lỗi xin lỗi.”
An Nghỉ rầu rĩ dẩu miệng nhìn anh, lại nghe Ian như suy tư điều gì đó mà “À…” một tiếng.
Ian chậm rãi lắc đầu, vẫn không nhịn được cười, liếc mắt nhìn cậu: “Thì ra, đây là lý do tôi bị ghét à.”
Hai tai An Nghỉ thoắt cái đỏ bừng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.