Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 30: Bác Sĩ






Sau nhiều lần câu thông, An Nghỉ rốt cuộc hiểu ra —— năm ngón tay không phải ý chỉ 500 chiếc ruột bút, mà là năm tá.
Cậu ngượng ngùng đếm ra 60 chiếc đưa cho vị thủ lĩnh trẻ tuổi, lại lặng lẽ tiến đến gần nói nhỏ với Kỳ Uy: “Anh thật sự không cần tiền công sao? Anh giúp em nhiều như vậy vẫn nên lấy một chút đi.
Nhìn nè, còn nhiều lắm…”
Kỳ Uy buồn cười nói: “Tôi thật sự không cần.”
Phế Thổ dần tỉnh lại, vội vàng đế thêm: “Cậu ta thật sự không cần!”
An Nghỉ theo phản xạ quay đầu lại trừng mắt với hắn một cái, đúng lúc đụng phải đôi mắt xám mang theo ý cười sau lưng Phế Thổ, lại im lặng quay đi.
Ian bước qua, nói: “Để tôi xem thử chân em.”
An Nghỉ không hiểu mà chớp chớp mắt, đối phương chỉ vào cổ chân bị trật khớp của cậu, lúc này cậu mới sực tỉnh.
An Nghỉ nhảy lò cò ra ghế ngồi xuống, nâng chân đặt lên đầu gối Ian.
Mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, Ian dùng ngón tay chọc chọc, lại nắm lấy gót chân cậu xoay nhẹ, hỏi: “Thế này có đau không? Còn thế này?”
An Nghỉ thành thật trả lời, bỗng nhiên hơi rụt chân lại một chút.
Ian ngẩng đầu lên, thấy An Nghỉ cong cong mắt cười: “Nhột quá.”
Ian cũng cười.
Anh ta là người đầu tiên cậu từng gặp trên Phế Thổ hay cười đến thế, An Nghỉ nghĩ như vậy.
“Hẳn là không thương tổn đến xương cốt, chỉ là trật khớp khôi phục rất chậm, em phải chú ý nghỉ ngơi.” Ian tiện tay mở hòm dụng cụ, tháo băng ra quấn cho cậu một lớp mới, nói: “Lúc về thì đắp thêm chút thuốc.
Những ngày kế tiếp lúc nằm nhớ lót vài thứ dưới chân, để cao hơn tim.”
Dứt lời, anh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Phế Thổ: “Đi thôi.”
An Nghỉ ngơ ngác ngẩng đầu: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là vào chợ, dê ngốc.” Phế Thổ âm u nói.
Không ngờ An Nghỉ nháy mắt bùng nổ: “Tiêu rồi! Dê của em! Dê của em vẫn chưa nạp điện!”

An Nghỉ khập khiễng theo sau Phế Thổ và Ian, chống cây gậy mượn được trong bệnh viện, dùng một chân nhảy lò cò.
Hai người đi phía trước cao xấp xỉ nhau, đùi phải của Phế Thổ chỉ đơn giản cố định một chút, vẫn hoàn toàn chưa thể chịu lực, một tay hắn khoác qua vai Ian, người kia thì đỡ eo hắn, dáng vẻ dựa vào nhau cực kỳ thân mật.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm.
An Nghỉ cố gắng vừa nhảy vừa dựng tai lên nghe, chỉ loáng thoáng nhặt được đôi lời, lại hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, giống như cả hai đang bàn về những chuyện ở một thế giới khác.
Đến cổng chợ, Ian chỉ giải thích vài câu đơn giản với thủ vệ, đối phương đã gật đầu mở cửa.
Dọc đường vào chợ đều có người chào hỏi Ian, hỏi thăm anh, thỉnh thoảng cũng có người gật đầu với Phế Thổ, hoàn toàn không có ai chú ý tới An Nghỉ.
Buổi sáng vào chợ là được Kỳ Uy cõng theo, lúc này An Nghỉ mới phát hiện khu chợ này không phải lớn bình thường, người tới người lui càng lúc càng nhiều.
An Nghỉ bị những người đi ngang qua đụng trúng đến lảo đảo, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện không thấy hai người Phế Thổ đâu nữa.
Đâu mất rồi? An Nghỉ có chút ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn xung quanh, chỉ có thể thấy từng hàng đầu người và bả vai nhấp nhô.
Nhiều người bắt đầu cằn nhằn cậu chắn đường, An Nghỉ không thể không nghiêng trái nghiêng phải để họ đi qua.
Đột nhiên, lưng cậu đụng phải bả vai một ai đó gấp gáp chạy ngang.
An Nghỉ vốn chỉ đang đứng bằng một chân, tức khắc cả người mất trọng tâm, ngã rầm sang bên cạnh, cũng xô đổ một đống đồ vật.
Người đâm phải cậu cũng không để ý, trong nháy mắt đã biến mất.
Chủ quán bị ảnh hưởng sững sờ trong giây lát, ngay sau đó đã hùng hổ quát um lên.
An Nghỉ lúc này vẫn còn ngồi trên mặt đất mò tìm cây gậy giữa một đống chân người, lại sợ bị dẫm phải mà không dám duỗi tay, giữa lúc hỗn loạn bỗng bắt được một góc bàn định mượn lực đứng dậy —— không ngờ mặt bàn đó không cố định, cả một bàn đồ vật bên trên đều bị kéo lật úp theo, loảng xoảng đổ xuống đầu An Nghỉ.
Khuôn mặt hung thần ác sát của chủ quán hiện ra trên đỉnh đầu An Nghỉ —— ông ta tháo mặt nạ bảo hộ, để lộ cái đầu trọc lốc cùng gương mặt nổi đầy vết lốm đốm khiến người ta sợ hãi.
An Nghỉ lắp bắp: “Xin… xin lỗi, tôi không cố ý…”
Chủ quán dựng thẳng lông mày, hít một hơi thật sâu, điệu bộ như chuẩn bị rống điếc tai An Nghỉ, lại bỗng nhiên bị thứ gì đó thu hút sự chú ý ngẩng đầu lên.
An Nghỉ nhìn theo ánh mắt ông ta —— bóng dáng cao gầy của Ian xuất hiện trước mặt cậu, ngược sáng, chìa tay ra với cậu.
Thấy An Nghỉ không có phản ứng, anh chủ động cúi xuống nắm lấy cánh tay An Nghỉ đỡ cậu đứng dậy, sau đó xoay người giúp chủ quán nhặt nhạnh đồ đạc rơi trên đất.
Vị chủ quán thấy thế vội vàng xua tay: “Không cần đâu bác sĩ, ngài đừng bận tâm.”
Ian làm như không nghe thấy, tiếp tục giúp ông ta thu dọn hiện trường.

Chủ quán đành bước qua, luôn miệng: “Để tôi để tôi.” rồi cùng Ian giải quyết mớ hỗn độn.
Ian tìm được cây gậy bị đá sang một bên đưa cho An Nghỉ: “Về nhà sẽ làm cái mới cho em.” Sau đó anh quay người đối diện với chủ quán, áy náy nói: “Thật ngại quá, không có gì tổn hại chứ?”
Chủ quán liên tục xua tay.
Ian cười gật đầu với ông ta, dắt theo An Nghỉ rời đi.
Dòng người lướt qua bên cạnh đều bị Ian ngăn lại, ở một chỗ ngoặt cách đó không xa, An Nghỉ thấy Phế Thổ đang dựa người khoanh tay đứng chờ.
Thấy bọn họ tới thì mở miệng cười nhạo: “Dê ngốc lại gây chuyện gì thế?”
An Nghỉ nhìn hắn, cúi đầu, không nói một tiếng tiếp tục nhảy lò cò.
Trong mắt Phế Thổ thoáng qua chút kinh ngạc.
Ian vươn tay dìu hắn, Phế Thổ phối hợp dồn trọng lượng qua, lại có chút nghi hoặc mà lướt qua bả vai Ian nhìn An Nghỉ vài lần.
Giống như cách sắp xếp ở khu chợ La thành, khu B Phiên thành cũng là nơi cư trú.
Chẳng qua so với cái nơi chất đầy container y hệt nhau, “kiến trúc” ở đây có thể nói là muôn màu muôn vẻ —— Hiển nhiên ở đây có nhiều người là cư dân thường trú, bên ngoài phòng ốc dán đầy tấm pin năng lượng mặt trời, có nơi treo biển quảng cáo thu mua vật tư dài hạn, còn có người xây thêm một tầng phía trên, phong cách trang trí tràn ngập sắc thái cá nhân.
Nhà của Ian chính là một ví dụ.
Bên ngoài căn nhà treo một lá cờ đỏ tươi bằng vải nhung, phía trên thêu chữ cái màu vàng, giống hệt như ở sạp hàng của anh.
Mở cửa ra, bên trong đầy đủ tiện nghi, khác xa so với những trạm dừng chân trước đây, lại sống động như một trạm tị nạn thu nhỏ —— có mô hình lọc nước mini, dụng cụ chưng cất dược phẩm, máy phát điện tạm thời đầy đủ, thậm chí còn có một chiếc giường bệnh có thể nâng lên hạ xuống.
An Nghỉ nhìn quanh một hồi, chú ý thấy ở mặt sàn trong góc còn có một tấm ván cửa, kinh ngạc nhận ra nơi này vậy mà còn có tầng hầm.
Đằng sau cậu, trong mắt Phế Thổ phóng ra quang mang căm thù nhà giàu.
Nhưng An Nghỉ không để ý, vì cậu cũng đang ghen tức chết đi được.
An Nghỉ hậm hực bổ sung vào giao diện thuộc tính của Ian thêm 100 điểm —— không đúng, Phế Thổ tham tiền như vậy, Ian lại giàu như thế, có lẽ phải +1000 điểm.
Chẳng trách Phế Thổ tin tưởng anh ta đến vậy —— Ian căn bản chẳng thèm chút tiền của hắn.
Vì thế An Nghỉ lại càng hậm hực gấp bội.
Ian buông Phế Thổ xuống, sau đó bắt đầu lục tìm trong ngăn kéo tủ đựng đồ cạnh bàn làm việc.

An Nghỉ không dám lộn xộn, co chân đứng giữa nhà, giống như một con vịt con ngủ gà ngủ gật.
Rất nhanh, Ian đã mang theo một ống thuốc mỡ trở lại, vẫy tay nói: “Qua đây ngồi đi, bôi thuốc cho em.”
An Nghỉ có chút được thương mà sợ, không ngờ chuyện đầu tiên anh làm lại là chuyện này, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao: “A…”
Ở một bên, Phế Thổ đã tự giác bò lên giường bệnh nằm ườn ra, từ xa chỉ huy nói: “Cả thuốc bôi vết thương do phơi nắng nữa, cho em ấy một chút.”
Ian “Hử?” một tiếng, hỏi: “Chỗ nào bị phơi nắng?”
An Nghỉ cúi đầu kéo cổ áo ra, để lộ vùng cổ và sau lưng phiếm đỏ cho anh xem.
Ian quan sát một chút, nói: “Không nghiêm trọng lắm, để tôi rửa tay rồi bôi thuốc cho em, em với không tới.”
An Nghỉ gật gật đầu, cởi áo khoác ra —— lúc lớp vải áo cọ sát qua lại, có chút da chết trắng đục rơi xuống, An Nghỉ co quắp ôm lấy cánh tay mình, rụt vai ngồi ở mép ghế.
Nhưng Ian chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cậu, lần lượt đắp thuốc lên từng chỗ trên cánh tay, dịu dàng xoa vòng tán đều.
Một mùi hương thanh mát dễ chịu tràn ngập, mang theo cảm giác lạnh lẽo trấn an linh hồn.
Bôi xong một cánh tay, Ian cầm thuốc nói: “Vén tóc lên một chút.”
An Nghỉ hơi nghiêng người, ngoan ngoãn gom tóc lại, cúi đầu để lộ sau gáy.
Ian dùng một tay kéo cổ áo cậu, một tay bóp thuốc.
Phế Thổ bỗng nhiên cất tiếng: “Để tôi.”
Ian làm như không nghe thấy.
Phế Thổ bị ngó lơ chán muốn chết, chỉ đành lấy túi vải đựng ruột bút ra đếm, càng đếm càng đau lòng.
Hắn buộc miệng túi lại, làm bộ cảm khái nói: “Hết tiền rồi hết tiền rồi, phải bán con dê đi thôi.”
An Nghỉ nghe vậy trong nháy mắt bỗng quên mất phải ra vẻ u sầu, quay phắt lại kêu lên: “Anh dám!”
Trong bụng Phế Thổ buồn cười muốn chết, ngoài mặt vẫn ra vẻ vô cảm như cũ.
An Nghỉ bị hắn nhìn chằm chằm, đáy lòng bồn chồn, không biết hắn có đang thật sự nghiêm túc không, một tay lặng lẽ thò vào trong túi áo nắm lấy thú cưng điện tử, nhỏ giọng nói: “Không… không thể bán dê con đâu…”
Phế Thổ vẫn im lặng nhìn cậu.
An Nghỉ hoảng sợ, lắp bắp: “Đừng… đừng bán dê con mà… xin anh đó.
Em sẽ… sẽ kiếm tiền…”
Phế Thổ nói lạnh lùng: “Em kiếm không nổi.”
Sự thật đau đớn này khiến An Nghỉ bị đả kích —— nhất là trong tình huống thuộc tính giao diện còn đang bị Ian hoàn toàn nghiền ép.
Cậu lấy bảng điện tử ra ôm chặt trước ngực, giống như sợ bị ai đó cướp mất mà vội vàng trốn sang một bên, không ngờ lại ngã lăn từ trên ghế xuống, vững vàng an tọa trên mặt đất.
Cảm giác đau đớn từ dưới mông truyền đến khiến An Nghỉ hoàn toàn sụp đổ.
Cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm dê con khóc lớn.
Ian kinh ngạc nhìn qua, lại nhìn Phế Thổ, bỗng thấy trên mặt đối phương xuất hiện biểu cảm lỡ đùa quá trớn.

Phế Thổ vội vàng an ủi: “Đừng… Đùa em thôi mà, khóc cái gì.”
An Nghỉ không để ý tới hắn, khóc đến mức muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, muốn bao nhiêu tủi thân có bấy nhiêu tủi thân.
Chân Phế Thổ không tiện cử động, chỉ đành nỗ lực chậm rì rì dịch lại gần, dỗ dành cậu: “Không, giỡn với em thôi mà, không bán dê.”
An Nghỉ nức nở: “Anh còn nói nữa!!”
Phế Thổ hoàn toàn túng quẫn, giống như một con gấu to vụng về dùng tư thế kỳ dị ngồi xuống cạnh An Nghỉ: “Ừ ừ, không nói.”
An Nghỉ khóc to xong sẽ bị nấc cụt, vừa lau nước mắt vừa đứt quãng nói: “Anh… lần sau… không được như thế…”
Phế Thổ tỏ vẻ đời này không còn gì luyến tiếc gật đầu: “Rồi rồi, không thế nữa.”
Ian chứng kiến toàn bộ quá trình, đứng một bên nhịn cười sắp nội thương.
An Nghỉ khóc mệt xong thì được Phế Thổ hết lời dỗ dành lên giường bệnh nghỉ ngơi, nghe hắn nhiều lần đảm đảm tuyệt đối sẽ không đụng tới dê con, mới bực bội nhắm lại đôi mắt ướt đẫm.
Hai ngày nay cậu chỉ nằm bò ngủ được mấy tiếng đồng hồ, lúc này mí mắt vừa dính lại đã không mở ra được, ngủ một giấc đến tận lúc sập tối.
Lúc An Nghỉ tỉnh dậy, vừa nghiêng đầu đã thấy có hai người đứng cùng nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp —— Phế Thổ quay lưng về phía cậu, dựa vào bàn làm việc, Ian đứng trước mặt hắn, cả hai cùng ghé đầu vào nhìn gì đó.
An Nghỉ nằm trong bóng tối, không có ai phát hiện cậu đã tỉnh, cậu chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu.
Phế Thổ hạ giọng hỏi: “Là sao?”
Ian: “Anh có lấy một ống máu của cậu để kiểm tra tình trạng độc tố biến dị trong cơ thể cậu đúng không.”
An Nghỉ tỉnh táo hơn một chút, cũng dựng tai lên nghe.
Phế Thổ gật đầu: “Kết quả thế nào?”
Ian nhíu mày, giống như chưa biết nên dùng từ ra sao.
Phế Thổ thấy thế trầm giọng: “Anh cứ nói thẳng.”
Ian lắc đầu: “Không phải kiểu cậu nghĩ đâu, chỉ là… nói thế nào nhỉ, kết quả cụ thể còn cần thêm một bước tinh luyện trình tự gien của cậu mới xác định được, nhưng anh nghi là… cậu không hoàn toàn là con người.”
An Nghỉ mở to hai mắt, khẽ nhỏm người dậy.
Phế Thổ không lên tiếng, An Nghỉ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng im lìm của hắn.
Một lúc sau, Phế Thổ mới nói: “Tôi không hiểu.”
Ian: “Cậu… từ nhỏ đến giờ chịu bao nhiêu vết thương do bị quái vật biến dị gây ra rồi, không phải lần nào cũng đều nhanh chóng khỏi hẳn sao? Anh đoán những độc tố đó không có tác dụng không phải do bị cơ thể cậu đào thải, mà là hấp thu.
Anh đã sớm cảm thấy hệ thống miễn dịch và khả năng tự chữa trị của cậu mạnh đến bất thường, không giống nhân loại, mà ngược lại giống như…” Anh dừng một chút, nói: “Anh đoán… cậu là hậu nhân của người biến dị.”
Phế Thổ lập tức đứng thẳng lên, vô thức cao giọng: “Người biến dị vốn không có khả năng sinh sản!”
Vừa dứt lời, ba người trong phòng lập tức nghĩ tới một sự kiện —— khi mẹ Phế Thổ thụ thai, cha hắn có khả năng đã nhiễm phóng xạ, chỉ là lúc đó chưa biến dị.
Ý thức được chuyện này, Phế Thổ tựa như mất hết sức lực dựa trở lại bàn, hai bả vai sụp xuống.
Ian nói: “Vậy nên, có khả năng cậu chính là hậu nhân đầu tiên của người biến dị.”
Qua một lát, anh lại bổ sung: “Chuyện này không thể để lộ, nếu không, cả đời này ngoài phòng thí nghiệm ở Suhmati cậu cũng đừng mong đặt chân được đến chỗ nào khác.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.