Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 27: Nghịch thiên bảo vật (4)




Mặc kệ như thế nào, việc cấp bách là phải tìm Trữ Thanh Hà về.
Bất quá, Quân Mặc Sơ ngẫm lại cũng biết, Trữ Thanh Hà sẽ đi đâu, nhất định là quay về Quân gia.
Căn cứ vào hiểu biết về Trữ Thanh Hà trong trí nhớ của khối thân thể này, nàng trở lại Quân gia nhất định sẽ đi tìm Quân gia gia chủ Quân Chấn Thiên giúp đỡ, càng nói ra chuyện tình hai người bị đuổi giết.
Hiện tại cũng đã là quá giữa trưa, nhưng không thấy người Quân gia đến tìm nàng, xem ra, Quân gia cũng không tính toán tới cứu nàng.
Quân Mặc Sơ cười lạnh một tiếng, may mắn, nàng cũng không chờ mong.
“Di, đây không phải là Quân gia ngốc tử Quân Mặc Sơ sao? Nàng như thế nào ở trong này?”
“Sáng nay nghe hạ nhân Quân gia nói, ngốc tử này đêm qua đã bị đuổi ra gia môn.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói là, bởi vì ngốc tử này tối hôm qua lại nổi điên, lần này điên đến lợi hại, không chỉ làm lăng nhục Quân Thiến Thiến, còn động thủ đánh Quân gia gia chủ, ngươi nghĩ xem a, Quân gia gia chủ là ai a? Ngốc tử kia dám động thủ như vậy, Quân gia gia chủ không đánh chết nàng, chính là đuổi nàng đi, xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
“Ai biết được, nói không chừng đến khi thanh tỉnh, nhớ tới chuyện mình đã làm khi nổi điên, hối hận đi.”
“Các ngươi xem, nam tử bên người nàng là ai a? Thoạt nhìn hảo tuấn.....”
Làm người Quân gia, lại là Đại Vũ quốc mỹ nhân, Quân Mặc Sơ cơ hồ là người mọi người trong thành đều nhận thức, hơn nữa sau khi nàng thí nghiệm ra phế huyết mạch ngàn năm khó gặp, còn trở nên ngu dại, có thiên tài Quân Thiến Thiến đối lập, làm cho mọi người trong thành không nhớ kỹ Quân Mặc Sơ.
Hiện giờ nhìn thấy Quân Mặc Sơ, tất cả mọi người theo thói quen bắt đầu nghị luận.
Huống chi lúc này bên người Quân Mặc Sơ còn có Thanh Minh Dạ.
Thanh Minh Dạ là nam tử phi thường tuấn mỹ, toàn thân phát ra khí tức vương giả như có như không khó có thể bỏ qua, mọi người cũng có thể cảm nhận được.
Nam tử này thoạt nhìn thân phận cùng địa vị đều cực kỳ không đơn giản, rốt cuộc là ai? Vì cái gì mà đi theo phế vật Quân Mặc Sơ, trông bộ dáng hai người dường như quan hệ cũng không tệ lắm......
Nguyên bản âm thanh nghị luận từ từ thay đổi, mọi người đều đoán Thanh Minh Dạ rốt cuộc là ai.
Thanh Minh Dạ đối với tất cả mọi thứ đều coi thường, cũng không đe ánh mắt khác thường của mọi người để trong lòng, hắn khoanh tay phía sau, thong thả mà nhàn nhã bước chân đến, “Ngươi không muốn biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì sao?”
Ánh mắt Quân Mặc Sơ thản nhiên nhìn thoáng qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ở bốn phía xung quanh, rồi sau đó quay đầu đi, nhìn về phía Thanh Minh Dạ, “Ta chỉ muốn biết, hắc y nhân kia có chết không.”
“Đã chết.” Ngay cả tro cũng không còn, muốn chết cũng không thể chết lại.
“Vậy thì không có gì để hỏi.” Nếu hắn y nhân đã chết, như vậy chuyện tình kế tiếp, chỉ cần tìm chủ nhân của hai hắc y nhân kia, có thể là Nam Cung Thần.
Nhìn thái độ giống như sự tình này không liên quan đến mình, nha đầu kia thật sự là lạnh lùng.
Thanh Minh Dạ cong cong môi mỏng, “Nha đầu, ngươi có biết Càn Khôn trụy?”
“Có thể ăn? Vẫn là có thể sử dụng đi.” Quân Mặc Sơ không hứng thú lắm, một bên hướng Quân gia đi tới.
Quân gia gia tộc phủ đệ phi thường lớn, giống như chiếm hơn phân nửa thành tây của hoàng cung, nhận thức phi thường tốt, rất xa cũng có thể nhìn thấy phủ đệ lớn kia.
Trong lòng lo lắng Trữ Thanh Hà có thể hay không bị làm sao.
Thấy thái độ của Quân Mặc Sơ cơ hồ không có cảm thấy chút hứng thú nào, Thanh Minh Dạ mơ hồ có chút bất đắc dĩ, nghịch thiên bảo vật kia tất cả mọi người đều tha thiết mơ ước, tới trong tay nàng, nàng lại một chút cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.