Phế Tài Nghịch Thiên: Băng Sơn Vương Gia Khuynh Thành Phi

Chương 2: Giáo huấn nô tài (1)




Editor: Khương Tuyết Ny.
Kim Lăng thành.
Phủ Định Quốc Công.
Nguyệt gia.
Kim Nghiên viện.
Một cái phụ nhân trung niên mang biểu tình bi thương được một người nam tử trẻ tuổi đỡ, không ngừng đưa tay gõ mạnh vào cổng viện.
”Kim Nghiên! Ngươi làm ơn ra ngoài đây một chút! Khuynh Thành không hiểu sao đến bây giờ vẫn còn chưa có trở về viện, ta nghe người khác nói là ngươi đã mang nàng rời đi khỏi phủ, ngươi rốt cuộc đã đem nàng mang đi nơi nào?!” Phong Nhược Hi vẻ mặt tràn đầy nôn nóng lớn tiếng chất vấn.
Nữ nhi Nguyệt Kim Nghiên của nhị phòng vào buổi chiều ngày hôm nay đã đem nữ nhi của nàng rời khỏi phủ Định Quốc Công, hiện tại đều nửa đêm nhưng vẫn còn không thấy Khuynh nhi trở về, nàng cảm thấy bất an vô cùng, mới đề nghị nhi tử Nguyệt Tường Vũ bồi mình tới Kim Nghiên viện tìm Nguyệt Kim Nghiên, bằng không, bọn họ đối với đám người bên nhị phòng, có thể không tiếp xúc liền không tiếp xúc.
Cửa lớn mở ra, hai cái bà tử khoan thai đi đến, chắn trước mặt Phong Nhược Hi cùng Nguyệt Tường Vũ.
”Đại phu nhân, hiện tại đã là buổi tối, ngươi thế nhưng gào thét cái gì a?! Tiểu thư nhà ta đã ngủ, đại tiểu thư đi nơi nào, tiểu thư nhà ta sao có thể biết! Tiểu thư nhà ta hôm nay đã đem đại tiểu thư mang về phủ, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy!” Một cái bà tử khinh thường liếc nhìn Phong Nhược Hi, sau đó không nóng không lạnh nói.
”Đúng vậy, đúng vậy, đại tiểu thư trên người có tay có chân, nàng muốn đi nơi nào ai mà quản được, tiểu thư nhà ta cũng không phải là tuỳ tùng của đại tiểu thư, không thể mười hai cái canh giờ đều đi theo nàng đi?!” Một cái bà tử khác lỗ mũi hướng lên trời, ba hoa phụ họa.
”Các ngươi…” Nguyệt Tường Vũ tức giận nắm chặt nắm tay, gân xanh cuồn cuồn hiện lên.
”Đại phu nhân, lão nô vẫn là khuyên ngươi nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi thôi, chẳng may làm kinh động tới giấc ngủ của hầu gia cùng phu nhân, chúng ta nhưng không gánh nổi trách nhiệm!”
Vừa dứt lời, hai cái bà tử liền đẩy mạnh Phong Nhược Hi cùng Nguyệt Tường Vũ xuống mặt đất, khinh thường hừ một tiếng, xoay người, chuẩn bị đóng cửa viện.
Phong Nhược Hi tức giận đến cả người phát run.
Trượng phu Nguyệt Quý Hồng của nàng vốn trưởng tử của phủ Định Quốc Công, cũng là người được định là sẽ thừa kế tước vị của lão Quốc Công, chính là mười sáu năm trước, trượng phu của nàng ở trên chiến trường bị trọng thương, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mất đi quyền kế thừa tước vị.
Nhị phòng sau khi kế thừa tước vị, một nhà bọn họ sinh hoạt một ngày so với một ngày càng thêm gian nan, dần dần, ngay cả nô tài của nhị phòng cũng dám khi dễ bọn họ.
”Các ngươi...Thật quá đáng!” Nguyệt Tường Vũ phẫn nộ chỉ vào hai cái bà tử quát lên một câu, sau đó đỡ mẫu thân của mình, giãy giụa đứng dậy.
Đáng tiếc, chân của Nguyệt Tường Vũ từng chịu qua trọng thương, hành động không tiện, cố gắng nhiều lần vẫn chưa đứng lên được.
”Phế vật!” Hai cái bà tử nhìn Nguyệt Tường Vũ, không tiếng động mắng một câu, đưa tay chuẩn bị đóng cửa.
Nguyệt Tường Vũ hốc mắt bốc hỏa, khớp hàm khanh khách rung động.
Bọn nô tài mắt chó nhìn người thấp!
Thấy đại phòng bọn hắn thất thế, thế nhưng càng ngày càng không kiêng nể gì!
Nếu…Nếu hắn không phải một kẻ tàn phế, thì cũng không phải trơ mắt nhìn kẻ khác khinh nhục mẫu thân cùng muội muội của mình.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Tường Vũ không khỏi hung hăng đấm mạnh vào hai chân vô lực của mình.
”Khanh khách…” Hai cái bà tử kia giống như nhìn thấy được một sự tình buồn cười, che miệng cười trộm.
”Cẩu nô tài! Là kẻ nào cho các ngươi ăn gan hùng mật gấu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.