Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 362: Chiến đấu (tám)




Edit: kaylee
Dưới cuồng phong, thiếu nữ đón gió mà đứng, tay áo lắc lư mạnh mẽ theo gió, khi nàng nói lời nói này, giọng điệu bình tĩnh không hề dao động, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra được sự tàn nhẫn trong giọng nói kia của nàng.
Ngay sau đó, bước chân của nàng bắt đầu chuyển động.
Tay nàng nắm chặt trường kiếm, cự long màu trắng trên thân kiếm như là bắt đầu chuyển động, trong con ngươi sắc bén lãnh liệt mang theo tàn bạo, ‘xôn xao’ một tiếng, ở lúc Cố Nhược Vân xé rách hư không, cơn lốc mạnh mẽ hiện lên, nháy mắt đã phá hủy vách tường phía trước.
"Cố Nhược Vân, ngươi cố ý muốn phản kháng, vậy cũng đừng trách ta vô lễ."
Thân thể Thi Vân hiện lên như gió, nhanh chóng tới trước mặt Cố Nhược Vân, sau đó, tất cả mọi người thấy được một màn làm cho cuộc đời này của bọn họ khó có thể quên........
Dưới cuồng phong lăng liệt, kiếm trong tay Thi Vân chém từng luồng sáng về phía Cố Nhược Vân, sắc mặt của ả không có nhu hòa như lúc ban đầu, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia có chỉ là lạnh lùng...........
Giết nàng!
Chỉ có nàng chết đi, Thiên Bắc Dạ mới có thể trở lại bên cạnh thân thể của ả!
Giờ khắc này, dưới cừu hận mãnh liệt làm cho Thi Vân bất chấp ngụy trang, vô cùng vô tận sát khí bắn ra bốn phía, làm cho cả đình viện Hạ gia đều tràn ngập khói thuốc súng phân tranh.
Phanh!
Bang bang bang!
Tro bụi bắn tung tóe, bao trùm khuôn mặt không biểu cảm kia của Cố Nhược Vân, nàng cầm trường kiếm trong tay chắn ở trước thân, ngăn cản đối phương kia một chiêu lại một chiêu công kích càng ngày càng mạnh hơn.
"Cố cô nương!"
Trái tim của Hạ Tử Hi hung hăng co rút, ánh mắt tràn ngập lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Cố cô nương sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhưng mà, bất luận đối mặt với công kích cường đại cỡ nào, từ đầu đến cuốiCố Nhược Vân cũng vẫn không lui lại một bước, khóe miệng của nàng lộ vẻ một nụ cười nhạo, dùng ánh mắt trào phúng kia nhìn Thi Vân đã dần dần lực bất tòng tâm.
Phải biết rằng, mỗi một lần công kích đều cần tiêu hao linh lực của võ giả, nếu hao hết linh lực, cho dù ngươi là cường giả Võ Tôn, đều chỉ có thể mặc người xâm lược!
Cho nên, Cố Nhược Vân đang đợi, chờ một khắc ả sắp kiên trì không được kia.........
"Thi Vân tiểu thư đang làm cái quỷ gì? Vì sao không nhanh giải quyết nữ tử kia một chút?"
"Không sai, cho dù trong tay nữ nhân kia nắm giữ Linh Khí, nhưng mà, Thi Vân tiểu thư là một cường giả Võ Hoàng, chỉ cảnh giới đã áp chế nàng gắt gao, vì sao còn muốn chơi đùa với nữ tử kia ở chỗ này?"
Mọi người Luyện Khí Tông có chút không hiểu nhìn Thi Vân, thật sự không rõ vì sao Thi Vân tiểu thư không giải quyết nữ tử kia?
Nhưng mà, không ai biết, Thi Vân cũng là có nỗi khổ không nói được.
Ả không biết đến cùng nữ nhân này dùng biện pháp gì, thế nào đánh đều đánh không chết, nếu như không nhanh chóng quyết nàng, vậy bản thân tất nhiên sẽ xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy!
Đây là chuyện mà ả vẫn luôn thanh cao không thể chịu đựng được.
Nghĩ đến đây, Thi Vân hung ác hơn, thân thể mạnh mẽ lui về sau mấy bước, ngay sau đó, từng luồng lực lượng cường đại ngưng tụ ở phía trước ả, nhưng là tạo ra năng lượng phá hủy tất cả.
"Cố Nhược Vân, vì cho ngươi thêm một cơ hội nhận sai, ta chưa từng hạ tử thủ với ngươi, ngươi đã không biết hối cải, khư khư cố chấp, ta đây cũng cũng chỉ có thể vì dân trừ hại!"
Đến loại thời điểm này, Thi Vân vẫn là chết vì sĩ diện, bất luận như thế nào, ả cũng không thể để cho mọi người biết vừa rồi là ả đánh không chết nữ tử kia.
Mà lúc này đây, ả bất chấp bất cứ giá nào, tụ tập tất cả lực lượng còn lại ở cùng một chỗ, nếu thừa nhận một đạo công kích này, nàng không có khả năng không chết!
Cũng chỉ có như thế, mới có thể vãn hồi mặt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.