Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 360: Chiến đấu (sáu)




Edit: kaylee
"Không phải ngươi nói đây là Linh Khí của Luyện Khí Tông các ngươi à?" Hạ Tử Hi chú ý tới sắc mặt của Thi Vân, cười lạnh một tiếng: "Chỉ là không biết, thì ra Thi Vân cô nương cũng chưa từng thấy vũ khí của phụ thân mình, tùy tiện nhìn thấy một thanh Linh Khí đã nói là Luyện Khí Tông các ngươi bị mất, chậc chậc, một khi đã như vậy, vì sao không nói bảo bối khắp đại lục sở hữu đều đến từ Luyện Khí Tông?"
Cho dù là ai cũng nghe ra trào phúng rõ ràng trong lời nói của Hạ Tử Hi, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người nhìn Thi Vân đều có chút thay đổi, cho dù là đệ tử của Luyện Khí Tông cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Hừ!"
Lãnh Ngôn Phong ‘hừ’ lạnh một tiếng, phía trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy cao ngạo: "Phần lớn vũ khí trong thiên hạ đều không có gì khác biệt, cho dù Thi Vân sư muội nhận sai cũng không có gì đáng trách, các ngươi không cần nói mãi chuyện này không tha, với tính cách của Thi Vân sư muội, căn bản là khinh thường giá họa cho nàng."
Từ đầu tới cuối, Thi Vân đều không nói gì, ánh mắt ả nhìn về phía Cố Nhược Vân càng thêm lạnh lùng, hơn nữa còn mang theo sát khí không thể ngăn cản.
Nếu ngay từ đầu mình muốn giết nàng vì Thiên Bắc Dạ, hiện tại chỉ bằng nhục nhã nàng gây cho mình, nữ tử này cũng phải chết!
Không sai, Thi Vân đẩy tất cả chuyện này lên trên đầu Cố Nhược Vân, nếu không phải vì nàng không sớm chút phóng thích ra năng lực của Cao Giai Linh Khí, ả sẽ không mất mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy........
Nghĩ đến đây, khuôn mặt dịu dàng của Thi Vân nổi lên một nụ cười lạnh, nói: "Cố cô nương, hiện tại khiến cho ta hiểu biết một chút năng lực của Cao Giai Linh Khí này đi."
Ầm!
Khí thế cường đại giống như dời núi lấp biển nghiền áp mà đến, ép tới mức người không thể thở dốc, Thi Vân chậm rãi bước bước chân tao nhã tiến lên, bảo kiếm màu bạc trong tay lộ ra lạnh lẽo sắc bén ở bên trong cuồng phong.
"Cố cô nương, cẩn thận."
Trái tim Hạ Tử Hi co rút, hắn vừa mới dứt lời, lập tức nhìn thấy thân thể của Thi Vân biến thành ảo ảnh, nhanh đến mức không thể bắt giữ được quỹ tích di động của nàng.........
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang không ngừng di động.
Giờ này khắc này Cố Nhược Vân, trên mặt là ngưng trọng chưa từng có qua, đôi mắt lạnh lùng nhìn ảo ảnh quay chung quanh bản thân.
Ngay sau đó, nàng rốt cục có động tác........
Rống!
Một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên truyền ra từ trong trường kiếm, rồi sau đó hóa thành một tia sáng màu trắng hung hăng đánh về phía một ảo ảnh trong đó, ngay tại lúc thân thể cự long màu trắng sắp đụng vào đạo tàn ảnh kia, tàn ảnh đột nhiên mất đi tung tích.
"Cố Nhược Vân, ngươi không phụ không mẫu, để cho ta thay thế phụ mẫu của ngươi dạy ngươi nên làm người như thế nào."
Đột nhiên, giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trên đỉnh đầu của Cố Nhược Vân, lúc nàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bảo kiếm màu bạc đón đầu chém xuống, nháy mắt kia, ánh sáng màu bạc bắn ra từ trên bảo kiếm, hung hăng chém về phía đầu của Cố Nhược Vân, sát ý dày đặc này làm bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tốc độ của ả quá nhanh, thế cho nên Cố Nhược Vân cũng không thể né tránh công kích này, chỉ có thể nhanh chóng giơ lên trường kiếm trong tay, ‘oanh’ một tiếng, dòng khí cường đại khuếch tán ra từ trên mũi kiếm của hai thanh kiếm, phá hủy hết tất cả cây cối chung quanh, không còn một tấc đất. (L: 1 tấc = 10cm)
Bước chân của Cố Nhược Vân lui về phía sau mấy mét, trên mặt đất lưu lại một khe rãnh thật sâu, cổ họng của nàng cảm thấy tinh ngọt, nhưng mà, cuối cùng vẫn là cứng rắn nuốt ngụm máu tươi thiếu chút nữa thì phun ra kia trở vào, khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt.
"Cường giả Võ Hoàng, cũng không có gì hơn cái này."
Hai mắt Thi Vân mạnh mẽ trầm xuống, ả không nghĩ tới Cố Nhược Vân vậy mà lại có thể tiếp được công kích của mình, cho dù nàng có Cao Giai Linh Khí trợ giúp, nhưng mà có thể cứng rắn chống đỡ một chiêu này, có quan hệ thật lớn với thực lực của bản thân nàng.
Nếu nàng không chết, ngày sau tất sẽ có họa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.