Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 334: Thu hoạch (sáu)




Edit: kaylee
Đợi chút!
Vì sao sau khi mình nói lời này, nữ nhân này không có chút lo lắng nào, trong đôi mắt trong veo ngược lại mang theo quái dị?
Hồng Quân càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhưng mà mặc cho lão nghĩ như thế nào, cũng không biết này là vì cái gì? Chẳng lẽ nàng không thèm để ý chết sống của con Linh Thú này? Nhưng nếu là như thế, vì sao nàng lại muốn khế ước nó?
Ngay tại khi Hồng Quân vắt hết óc muốn suy nghĩ cẩn thận suy nghĩ của Cố Nhược Vân, một giọng nói lạnh lùng thị huyết bỗng nhiên truyền đến, mang theo ý cười trào phúng.
"Hả? Ngươi muốn giết bản tôn?"
Thần kinh Hồng Quân căng thẳng, tức giận nói: "Ai? Là ai ****** đang giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho ta?"
"Ngượng ngùng, bản tôn ở trong tay ngươi, vậy ngươi làm cho bản tôn xuất ra như thế nào?"
Sau khi lời nói này dứt, sắc mặt Hồng Quân dần dần xảy ra biến hóa, lão kinh ngạc cúi đầu, khuôn mặt dại ra nhìn thú nhỏ màu lửa đỏ bị lão túm ở trong tay, trừng lớn mắt giống như thấy quỷ.
"Hỏa Vân Thú mở miệng nói chuyện? Không phải nói Hỏa Vân Thú không có chỉ số thông minh, vì sao nó lại mở miệng nói chuyện?"
"Hỏa Vân Thú?"
Viêm cười lạnh một tiếng, cười nhạt: "Đừng lấy bản tôn so sánh với loại Linh Thú thấp kém kia, Hỏa Vân Thú nó ngay cả làm đồ ăn của bản tôn cũng không xứng!"
Lúc này đây, Hồng Quân xem rành mạch, vừa mới mở miệng nói chuyện xác thực chính là con thú nhỏ này.
Ầm!
Nháy mắt, Hồng Quân giống như bị sét đánh trúng, cả người đều cứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân mình đều bởi vì sợ hãi mãnh liệt mà run lên.
Sau đó, bàn tay mang theo thú nhỏ của lão đột nhiên đau nhức lên, ngay sau đó lập tức trông thấy một ngọn lửa nhỏ theo dần dần thiêu đốt trên cổ tay, nhưng mà muốn lão bỏ lại thú nhỏ, lại thế nào cũng quăng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị ngọn lửa bao trùm.
Tục ngữ nói, người xui xẻo cho dù là uống nước lạnh cũng nghẹn.
Hồng Quân xui xẻo cũng không chỉ một chút này, ngay tại lúc lão sắp hóa thành khói bụi ở dưới ngọn lửa, một giọng nói tức giận chợt truyền ra, sau đó không biết lực lượng từ chỗ nào bỗng chốc đánh bay lão ra ngoài.
"******, vừa rồi là ai phá hủy ngọn núi kia? Thiếu chút nữa thì đập chết lão tử! Có phải ngươi hay không, tiểu tử thối, nhìn dáng vẻ đáng khinh này của ngươi sẽ không phải là người tốt gì! Ngươi ****** vậy mà lại muốn mưu hại lão phu!"
Một lão nhân lôi thôi đầu đầy bụi chạy tới từ phía sau, cả người ông chật vật, râu ria lôi thôi giống như là đã lâu không có sửa sang lại, y bào vốn tuyết trắng cũng là đầy bụi, nếu không phải một thân khí thế cường đại kia, phỏng chừng ai cũng sẽ cho rằng ông là khất cái bò ra từ ổ khất cái.
Nhưng mà Hồng Quân lại giống như gặp được cứu binh, sắc mặt vốn xám như tro tàn nháy mắt đã phục hồi lại, vội vàng nói: "Vị tiền bối này, là nữ nhân kia chặt bỏ ngọn núi, ta có thể làm chứng, ngài mau cứu ta, tiền bối, những người này cũng không phải người tốt, bọn họ là ác ma không biết đã giết bao nhiêu người."
Mắt thấy ngọn lửa trên tay thiêu đốt càng mãnh liệt, Hồng Quân đau đến mức sắc mặt tái nhợt, càng thêm sốt ruột.
Lão còn không có hưởng thụ đủ, không muốn chết ở chỗ này!
Lão nhân trầm mặc xuống, ông nhìn Cố Nhược Vân và Mạc Vũ, lão giả nhìn người đau đớn lăn lộn trên mặt đất trước mắt, vuốt ve chòm râu trắng lôi thôi, ‘ha ha’ cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe lời ngươi? Hai cô nương kia đều lớn lên không tệ, vừa nhìn đã biết không phải người xấu gì, mà ngươi, dáng vẻ đáng khinh, người như ngươi sẽ là cái thứ tốt gì? Còn oan uổng hai cô nương xinh đẹp như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.