Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 313: Tỷ đệ gặp nhau (hai mươi)




Edit: kaylee
"Quỷ Y đại nhân tới đây, lão phu là cố ý tới đón tiếp, kính xin Quỷ Y theo ta tiến đến chữa trị bệnh của con ta."
"Được," Vệ Y Y gật gật đầu: "Đi trước dẫn đường đi."
Nói xong lời này, nàng lập tức đi theo Hạ lão gia tử vào trong thành, chỉ để lại hai người thủ thành kia nhìn bóng dáng đi xa của mấy người bọn họ mà xuất thần.
Quỷ Y đại nhân?
Bọn họ không có nghe sai đi? Nữ nhân yêu mị giống như yêu tinh kia, chính là Quỷ Y tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục?
Trời ạ, bọn họ vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội kết bạn với Quỷ Y tốt như vậy.............
Vừa nghĩ vậy, trong lòng hai thủ vệ giữ thành kia lập tức hối hận vạn phần, vừa rồi thế nào không trao đổi với nàng nhiều một chút, để lưu lại một ấn tượng không tệ? Sau này nếu có cái nghi nan tạp chứng (bệnh lạ khó chữa) gì, cũng có thể tìm Quỷ Y chữa trị.......
"Ngươi nói cái gì?"
Phanh!
Trong phòng ngủ, Hạ Khởi hung hăng nện quyển sách trên tay xuống đất, sắc mặt dữ tợn đứng lên, không còn có ôn hòa ngày xưa.
"Quỷ Y vậy mà đến đây! Nàng đến quá nhanh, không, tuyệt đối không thể để cho thân thể Hạ Tử Hi tốt lên, nếu không ta nỗ lực lâu như vậy đều uổng phí hết! Hạ gia này chỉ có thể là của ta, ai cũng không thể đoạt."
Cũng không biết nhiệm vụ của Triệu trưởng lão như thế nào rồi, chỉ cần có được Luyện Khí Tông trợ giúp, Hạ gia này tất nhiên là vật trong bàn tay y.
"Còn có, nhị gia, vừa rồi người Hồng gia đến, hình như là Hạ Lâm Ngọc đánh Hồng Phỉ Phỉ, nhưng mà gia chủ lại ném Hồng gia chủ ra ngoài." Ám vệ cúi đầu, nói.
Phanh!
Hạ Khởi đấm một quyền ở trên bàn, căm giận nói: "Lão đầu tử kia khinh thường ta ta biết, nhưng tốt xấu gì Hồng gia chủ cũng là nhạc phụ đại nhân của ta, là phụ thân của thê tử ta, hắn làm như vậy, quả thực là hại ta mất mặt!"
Nhạc phụ nhà mình tới cửa, kết quả bị phụ thân ném ra ngoài, lúc này đây, y mất mặt lớn.
Cho tới bây giờ lão nhân kia đều chỉ lo lắng vì phụ tử Hạ Tử Hi, chưa từng nghĩ tới y một chút nào! Thậm chí ngay cả Hồng Phỉ Phỉ bị Hạ Lâm Ngọc đánh, ông vẫn là lựa chọn không rõ đúng sai mà bao che Hạ Lâm Ngọc.
"Lão bất tử, ta vốn không tính toán thương tổn ngươi, ta chỉ muốn lấy được vị trí gia chủ Hạ gia, hiện tại tất cả ta làm, đều là ngươi bức ta, nếu không phải ngươi bất công như vậy, ta cũng sẽ không thể không cam lòng! Cho nên, đến lúc đó nếu ngươi chết, ngàn vạn lần đừng oán hận ta, tất cả đều là chính ngươi tìm đường chết! 
Bàn tay của Hạ Khởi hung hăng nắm lại, hai mắt âm trầm nói.
Từ nhỏ đến lớn, phụ thân của mình chưa từng liếc mắt nhìn qua y, y thật sự không rõ là vì sao! Chẳng lẽ chỉ bởi vì mọi mặt y không bằng Hạ Tử Hi?
Không! Nếu chỉ vì mình không bằng Hạ Tử Hi, ánh mắt hắn nhìn về phía mình, tuyệt đối sẽ không mang theo coi thường.
Loại coi thường này, giống như là đang nhìn một người xa lạ.
Ngay cả Hạ Lâm Ngọc đã từng là phế vật kia, hắn đều có thể quan ái (quan tâm yêu thương) nhiều hơn, vì sao lại cố tình đối với bản thân như thế?
"Ngươi cầm lệnh bài đi ngoài cửa thành trông chừng cho ta, nếu Thi Vân tiểu thư Luyện Khí Tông và Triệu trưởng lão trở lại, ngươi lập tức đưa bọn họ tiến vào chỗ ta! Mới đầu, ta chỉ muốn đoạt vị, không muốn cấu kết người ngoài mưu hại Hạ gia, đáng tiếc, nhường nhịn của ta, làm cho một số người được một tấc lại muốn tiến một thước! Vì lợi ích của bản thân ta, ta không thể không làm như thế."
Hạ Khởi khẽ nhắm đôi mắt lại, ở khoảnh khắc mở mắt, một chút âm trầm chợt lóe qua trong mắt, mang theo sát khí nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.