Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 311: Tỷ đệ gặp nhau (mười tám)




Edit: kaylee
Kỳ thực, Hạ lão gia tử hoàn toàn hiểu lầm, dù sao chuyện cầm thú không bằng, thật dễ dàng làm người ta nghĩ đến cưỡng gian, chẳng lẽ tiểu tử Hạ Lâm Ngọc này to gan lớn mật cưỡng đoạt hoa cúc khuê nữ nhà người ta giữa ban ngày ban mặt?
Loại chuyện súc sinh này, vậy mà tôn tử của ông cũng làm được.
Rất dọa người, quả thực rất dọa người!
"Không sai!" Hồng gia chủ nhìn Hạ Lâm Ngọc bày ra vẻ mặt vô tội, cơn tức càng dâng lên cao: "Tôn nữ Hồng Phỉ Phỉ của ta chỉ là quá ái mộ hắn mà thôi, này có cái gì sai? Vậy mà hắn lại trực tiếp đánh tôn nữ của ta như đánh heo? Hiện tại tôn nữ của ta đã bị hắn đánh đến hủy dung, chuyện này, bất luận như thế nào Hạ gia đều phải cho ta một cái công đạo."
Hạ lão gia tử ngây ngẩn cả người, thì ra lão nói cầm thú không bằng là đánh tôn nữ tôn nữ nhà lão?
Nghe vậy, không tự chủ được, Hạ lão gia tử nhẹ nhàng thở ra.
"Hoàn hảo, hoàn hảo, ta còn tưởng rằng hắn thực làm chuyện cầm thú không bằng, ta nói ánh mắt của tôn tử ta không có kém như vậy, làm sao có thể sẽ làm ra chuyện cầm thú không bằng với nữ nhân như vậy, thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết, làm sao ngươi không nói rõ ràng? Ta lớn tuổi, chịu không nổi kinh sợ."
Vừa nói, Hạ lão gia tử vừa vỗ ngực, giống như bị kinh sợ không nhẹ.
Hồng gia chủ tức đến mức cả người run run, trong mắt phun ra ánh lửa tức giận.
Cái gì gọi là hoàn hảo?
Tôn nữ của lão bị đánh, hắn lại có thể còn vẻ mặt may mắn, may mắn bị đánh không phải người nhà hắn?
"Hạ gia chủ, thế tục có một câu ngạn ngữ, tên là quân tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, tôn tử của ngươi đánh người, ngươi làm người chưởng quản Hạ gia, vậy mà bao che rõ ràng, như thế không phải là làm cho tất cả thế lực Thiên Thành thất vọng đau khổ sao, sau này ai còn sẽ bán mạng cho Hạ gia các ngươi?"
Hạ lão gia tử có chút không kiên nhẫn nhíu mày: "Hiện tại lão phu có việc gấp, ngươi tránh ra trước! Có chuyện gì chờ ta trở lại lại nói."
Quỷ Y còn bị cản ở ngoài thành, hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn bệnh tình của Hạ Tử Hi.
Cho nên, ông căn bản không có tâm tình ở chỗ này có lệ với lão gia hỏa này.
"Gia chủ, hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không đi!" Hồng gia chủ mặt dày mày dạn ngồi xuống: "Nếu ngươi muốn bao che Hạ thiếu gia, ta cũng không có biện pháp nào, nhưng mà gia chủ cũng biết Hạ thiếu gia đi lại rất gần với một nữ tử bình dân chứ? Ngươi nói hắn coi trọng tôn nữ của ta là không có ánh mắt, đứng cùng với loại nữ nhân không có thân phận này, chẳng lẽ là có ánh mắt? Ta không khó xử Hạ thiếu gia, giao nữ nhân kia ra đây để cho tôn nữ ta trút hết giận, nàng mới là đầu sỏ gây nên."
"Nữ tử bình dân?" Hạ lão gia tử có chút nghi hoặc nhìn Hạ Lâm Ngọc: "Lão nói là ai?"
Hạ Lâm Ngọc sờ sờ mũi: "Là Cố tỷ tỷ."
"Cố nha đầu?"
Hạ lão gia tử ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Hồng gia chủ lộ ra quái lạ.
Lão vậy mà nói Cố Nhược Vân là nữ tử không có thân phận, còn muốn đưa nàng cho Hồng Phỉ Phỉ hết giận? Nếu Cố Nhược Vân không có thân phận, người nào mới xem như người có thân phận?
Cho dù Cố Nhược Vân không xuất ra hai con Thần Thú, chỉ bằng đồ nhi Quỷ Y kia, cũng đã làm cho nàng đứng vững gót chân ở đại lục.
Hồng gia chủ nghe được xưng hô của Hạ lão gia tử với Cố Nhược Vân thì hơi hơi sửng sốt, lão nhìn ánh mắt trước mắt kia, đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp. Nhưng mà trong Thiên Thành nhiều thế lực như vậy, lão quả thật chưa từng thấy nữ tử kia, tất nhiên là một người không có thân phận.
Hơn nữa, Thiên Thành tuyệt đối không có người ngoài tiến vào!
"Tốt lắm tốt lắm."
Hạ lão gia tử không kiên nhẫn phất tay, ánh mắt lạnh lung quét về phía Hồng gia chủ.
"Nha đầu kia là bạn vong niên của ta, tuyệt đối sẽ không giao cho ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.