Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 308: Tỷ đệ gặp nhau (mười lăm)




Edit: kaylee
"Hồng Phỉ Phỉ, ta đã sớm nhịn ngươi thật lâu! Ngươi cho rằng tiểu di ngươi là thê tử của nhị thúc ta là có thể muốn làm gì thì làm à? Đừng quên, đương gia làm chủ Hạ gia là gia gia của ta, thiếu chủ Hạ gia là cha của ta! Ngươi chỉ là một ngoại thích (họ hàng bên ngoại) của Hạ gia mà thôi, đừng nói là ngươi, ngay cả nương ngươi ta cũng dám đánh!"
"Hôm nay ai tới cứu ngươi đều không có tác dụng!"
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ở trong mắt bọn họ cho tới bây giờ tiểu thiếu gia Hạ gia vẫn luôn là người ổn trọng, hiện giờ vậy mà sẽ giận dữ ở trước mặt mọi người, thậm chí không thương hương tiếc ngọc chút nào đánh một nữ nhân?
Nhìn khuôn mặt kia của Hồng Phỉ Phỉ, chậc chậc, phỏng chừng chỉ tốt hơn đầu heo một chút........
"Dừng tay! Hạ Lâm Ngọc, ngươi dừng tay cho ta!"
Đúng lúc này, một tiếng tức giận gầm gừ truyền đến từ phía trước, làm bước chân của Hạ Lâm Ngọc thiếu chút nữa thì lui về sau mấy bước, nhưng mà hắn không có dừng lại, chân hung hăng đá về phía ngực của Hồng Phỉ Phỉ.
Thì ra, vừa rồi thấy tình thế không ổn, nha hoàn đi về mật báo, hiện giờ gia chủ Hồng gia nhanh chóng chạy lại, lão vừa tới đã nhìn thấy tôn nữ của mình bị người ấn trên mặt đất điên cuồng đánh, tức đến mức khuôn mặt già nua phát xanh, cả người run run.
Nếu đối phương không phải tiểu thiếu gia Hạ gia, lão đã sớm một cái tát đánh chết hắn.
"Hạ thiếu gia, ngươi dừng tay cho ta ngươi không có nghe thấy hay sao?"
Hồng gia chủ kiềm chế nội tâm nổi giận, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Lâm Ngọc.
Hạ Lâm Ngọc lạnh lùng cười: "Hình như Hồng gia chủ có chút vượt quá, đừng quên, ở Thiên Thành, Hạ gia ta mới là người dẫn đầu! Hồng gia chủ ngươi lại như thế nào lấy giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện với ta?"
"Ngươi…..." Hồng gia chủ thiếu chút nữa thì bị tức nói không ra lời, lão cắn chặt răng, nói: "Hạ thiếu gia, tốt xấu gì Phỉ Phỉ cũng là một nữ tử, ngươi làm như vậy có phải quá độc ác hay không, làm cho về sau nàng làm người như thế nào?"
Hạ Lâm Ngọc liếc mắt xem thường: "Nàng làm người như thế nào có quan hệ gì với ta? Nàng cũng không phải người Hạ gia ta, vì sao ta phải quản vấn đề làm người về sau của nàng? Nhưng mà nói thật, Hồng gia chủ, chuyện này ngươi ngược lại là quản cho tốt. Hiện giờ Hồng Phỉ Phỉ kiêu căng như thế cũng là bị ngươi dung túng, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ trêu chọc tai hoạ ở bên ngoài cho Thiên Thành."
Nghe nói như thế, Hồng gia chủ hít một hơi thật sâu, ánh mắt âm trầm nói: "Vậy Hạ thiếu gia, hiện giờ ta có thể mang Phỉ Phỉ rời đi hay không."
"Xin cứ tự nhiên."
Hạ Lâm Ngọc cười lạnh một tiếng, nâng chân lên, nhìn về phía Hồng Phỉ Phỉ nửa chết nửa sống, trên khuôn mặt thanh tú tuấn dật mang theo ý cười: "Chỉ là Hồng gia chủ, về sau ngươi vẫn là ít thả nàng ra tai họa người. Nếu không, ta gặp một lần đánh một lần, gặp hai lần đánh hai lần!"
Bình thường mặc kệ Hồng Phỉ Phỉ tùy hứng như thế nào, hắn đều nhịn, nhưng mà lúc này đây nàng lại mở miệng nhục nhã Cố Nhược Vân, chuyện ấy hắn tuyệt đối không cách nào nhịn được.
Không giết nàng, cũng đã là nể mặt mũi của Hồng gia.
Chỉ là từ nay về sau hắn cũng không muốn gặp lại nàng.
"Hừ!"
Hồng gia chủ hừ lạnh một tiếng, nâng Hồng Phỉ Phỉ lên khiêng lên trên vai, nhanh chóng bay nhanh về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở trong mắt mọi người.
Theo bọn họ rời đi, đám người chợt oanh động, tất cả mọi người đang nghị luận thân phận của Cố Nhược Vân, đến cùng nàng là loại người nào, vậy mà đáng giá tiểu thiếu gia Hạ gia bảo vệ như thế.
.............
Hồng gia.
Trong sương phòng, Hồng Phỉ Phỉ thật vất vả tỉnh lại, sau khi nhìn thấy mặt của mình thì sợ hãi kêu một tiếng rồi ngất đi, lập tức làm toàn bộ Hồng gia đều hốt hoảng, dùng hết các loại phương pháp muốn làm cho nàng thức tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.