Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 305: Tỷ đệ gặp nhau (mười hai)




Edit: kaylee
Trong lòng Thi Vân phát ra một tiếng cười lạnh, trên mặt lại không có biến hóa, ý cười vẫn trong suốt như cũ nói: "Cho dù không có Hạ gia, Luyện Khí Tông cũng sẽ không sợ hãi Đông Phương thế gia, Triệu trưởng lão ngươi nghĩ quá nhiều."
"Phải không?" Triệu trưởng lão nhíu mày cười: "Thi Vân tiểu thư hẳn là nghe nói sở dĩ nhiều năm như vậy Hạ gia sừng sững không ngã, là vì Thần Thú thần bí sau lưng Hạ gia kia, đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, mỗi đời chỉ có gia chủ mới có thể gặp Thần Thú thần bí sau lưng, nếu Thi Vân tiểu thư nguyện ý hỗ trợ mà nói, Hạ gia chúng ta nguyện ý chắp tay đưa Thần Thú."
Không thể không nói, chuyện này quả thật mê hoặc được Thi Vân.
Một con Thần Thú có lực uy hiếp lớn cỡ nào ở trên đại lục, phỏng chừng không ai không biết.
Nhưng mà chỉ động tâm mà thôi, từ đầu đến cuối Thi Vân mặt không đổi sắc nói: "Triệu trưởng lão, hiện giờ Luyện Khí Tông đã có kẻ địch là Đông Phương thế gia kia, không muốn dưới tình huống như vậy tiếp tục trêu chọc Hạ gia, cho nên, xin tha thứ ta không cách nào hỗ trợ, sư huynh, ngươi giúp ta đưa lão rời đi."
"Đợi chút," Triệu trưởng lão nóng nảy: "Thi Vân tiểu thư, ta nghe nói ngươi có cừu oán với Cố Nhược Vân Bách Thảo Đường! Hiện tại Cố Nhược Vân kia đang ở Hạ gia, hơn nữa có quan hệ không bình thường với Hạ gia lão gia tử, theo ta được biết, nàng muốn thuyết phục Hạ lão gia tử hỗ trợ đối phó ngươi, chẳng lẽ như vậy ngươi còn có thể thờ ơ sao?"
Cố Nhược Vân!!!
Nghĩ tới cái tên này, trong lòng Thi Vân lập tức mạnh mẽ xuất hiện một ngọn lửa giận và không cam lòng nồng đậm.
Nữ nhân kia, dùng lời nói dối của nàng kiềm chế Thiên Bắc Dạ, nàng lại vẫn luôn không hiểu nói dối chính là nói dối. Một ngày nào đó, Thiên Bắc Dạ sẽ rời đi nàng. Mà trên đời này có thể đứng ở bên cạnh nam nhân kia chỉ có một nàng!
Nàng cũng vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ đạo lý này, càng là không có một chút tự mình hiểu lấy mình nào.
"Triệu trưởng lão, đề nghị của ngươi ta tiếp nhận rồi." Thi Vân thu hồi âm ngoan trong mắt, lại lộ ra tươi cười nhu hòa thư thái kia: "Thi Vân ta chẳng phải người nhẫn nhục chịu đựng, Cố Nhược Vân đã muốn tập hợp Hạ gia đối phó ta, ta đây cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm lợi thế)! Ngươi trở về chờ tin tức tốt của ta."
"Thi Vân tiểu thư, ta và nhị gia sẽ ở Thiên Thành chờ ngươi đến."
Chiếm được kết quả mong muốn, Triệu trưởng lão cười cười, chắp tay nói.
Ngay sau đó, lão cũng không lại nói thêm cái gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi lão rời khỏi, Lãnh Ngôn Phong nhíu mày nhìn Thi Vân, nói: "Sư muội, Hạ Khởi chỉ là muốn lợi dụng ngươi, cho nên……..."
"Ta biết."
Nhưng vậy thì tính sao? Người có quan hệ với Cố Nhược Vân, đều phải chết!
Nàng muốn làm cho cả thế giới này, không ai còn dám đứng ở bên phía nàng! Thậm chí tất cả mọi người đều coi nàng như ôn dịch, làm cho nàng thử cảm giác bị người ghét bỏ, cũng làm cho nữ nhân không tự mình hiểu lấy mình kia biết chênh lệch giữa các nàng.
Lãnh Ngôn Phong không nói gì, chỉ cần là việc sư muội muốn làm, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, y đều sẽ đứng ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ.
Mà chỉ có nữ tử vĩ đại như sư muội, mới đáng giá một người nam nhân làm được đến trình độ như thế vì nàng! Loại nữ tử ngoan độc giống Cố Nhược Vân kia căn bản là không xứng làm cho bất luận kẻ nào thích nàng.
Ngay cả nữ tử dịu dàng xinh đẹp như sư muội đều muốn thương hại, quả thực chính là tội ác tày trời, tội đáng chết vạn lần!
............
"Tỷ, thì ra ngươi nhiều năm như vậy đã trải qua nhiều chuyện như vậy."
Phía trên ngã tư đường Thiên Thành, Hạ Lâm Ngọc quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong mắt to trong suốt mang theo đau lòng: "Ban đầu ta cho rằng Hạ Minh đã đủ ngoan độc, không nghĩ tới Cố lão gia tử kia cũng không kém chút nào, bất luận Hạ Minh xấu thế nào, trong lòng y vẫn là có tình, chỉ là tình kia cho đôi mẫu nữ kia, mà Cố gia lão Tướng Quân chưa từng có yêu, đối với bất luận kẻ nào đều chỉ có ích lợi, hoàn hảo tỷ rời đi cái địa phương kia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.