Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1762: Đại kết cục (mười tám)




Edit: kaylee
"Được."
Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, ôm Cố Nhược Vân đi ra phía ngoài...
Không bao lâu, cửa cung đã đứng đầy người quen thuộc.
Hồng Liên Lĩnh chủ, Đông Phương Ngọc, Cố Sanh Tiêu, Tá Thượng Thần, Tiểu Tầm Nhi, tiểu nha đầu tàn nhang Cố Uyển Bạch, còn có Y thánh Bạch Trung Thiên mặt dày mày dạn theo tới, cũng có Kim Đế và đám người Lam Ca tiến đến tiễn đưa...
"Ngươi còn có thể trở về sao?" Lam Ca nhìn Cố Nhược Vân, hỏi.
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu: "Có lẽ sẽ về, nếu ta không trở lại, các ngươi có thể đi Tây Linh đại lục tìm ta."
"Được."
Hai mắt Lam Ca sáng rực lên một chút, bên môi dương tươi cười dịu dàng: "Ta sẽ đi Tây Linh đại lục tìm ngươi."
Cố Nhược Vân cười cười, không lại nói thêm cái gì, xoay người nói: "Đi thôi, ngoại công đợi chúng ta nhiều năm như vậy, là thời điểm chúng ta trở về cái địa phương kia."
Giống như nghĩ đến lão phụ thân phân biệt đã lâu, trong mắt Đông Phương Ngọc tràn ngập kích động, nàng nắm chặt tay Hồng Liên Lĩnh chủ, trong mắt hàm chứa ánh sáng nhàn nhạt.
Mà ở sau khi Cố Nhược Vân nói xong lời này, mọi người lập tức đi về phía Tây Linh đại lục, lấy thực lực hiện giờ của bọn họ, tự nhiên không cần bao lâu đã đến Tây Linh đại lục...
Giờ phút này, phía trên sơn mạch cách Linh Tông không xa, Thiên Khải  Tôn Giả hung hăng nhìn chằm chằm Độc Tôn đuổi theo mình không tha, tức giận nói: "Lão gia hỏa ngươi này, vì sao còn đuổi giết ta? Đừng quên, ngươi đã lựa chọn thần phục Cố nha đầu, ta là cữu công của Cố nha đầu, ngươi vậy mà dĩ hạ phạm thượng."
Độc Tôn hừ hừ, âm trầm nói: "Lão gia hỏa này, ngươi luôn rình coi ta dạo thanh lâu, vì sao ta không thể đuổi giết ngươi, ngươi biết quá nhiều chuyện, nếu không giết ngươi, ta khẳng định sẽ thanh bại danh liệt."
Thiên Khải  Tôn Giả tức thiếu chút phun ra một ngụm máu tươi: "Muốn giết ta, cũng phải xem ngươi có năng lực này hay không, ngươi đừng cho là ta thật sợ ngươi, ta nói cho ngươi biết, Thiên Khải ta chưa từng sợ ai."
Độc Tôn không có lại nói thêm cái gì, vừa định triển khai công kích tới Thiên Khải Tôn Giả, lại đúng vào trong phút chốc này, hư không bị phân ra một lỗ hổng, một lực lượng cường hãn từ trong khe hở kia truyền ra, làm cho cả người ông đề phòng.
"Ai?"
Hai lão gia tử rốt cuộc cố không chém giết, vội vàng nhìn lại khe hở, nhưng sau khi nhìn thấy mấy bóng dáng đi ra từ hư không kia, thân mình lập tức cứng lại rồi.
"Cố nha đầu, Thiên Bắc công tử, các ngươi đã trở lại?" Thiên Khải Tôn Giả vừa phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên lại phát hiện hai bóng dáng quen thuộc phía sau Cố Nhược Vân, sắc mặt lại cứng ngắc: "Ngươi... Các ngươi là Cố Thiên và Đông Phương Ngọc?"
Cho dù trước đó, Cố Nhược Vân cũng đã truyền tin tức hai người này còn sống lại Đông Phương thế gia, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, sau khi ông thấy phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ.
Mà ở khiếp sợ qua đi, còn lại là kinh hỉ kịch liệt.
Bọn họ đã trở lại!
Rốt cục bọn họ đã trở lại!
"Thiên Khải Tôn Giả, Độc Tôn, thật lâu không gặp," Cố Nhược Vân lên tiếng tiếp đón với hai lão gia tử, cười nói: "Không biết chúng ta có thể cùng nhau về Đông Phương thế gia hay không? Ta đã thật lâu không nhìn thấy ngoại công và ngoại tổ mẫu, mà lần này trở về, ta cũng vì làm cho mẫu thân và bọn họ một nhà đoàn tụ."
Độc Tôn phục hồi tinh thần lại trước, khẽ gật đầu, khuôn mặt than khó được lộ ra một chút tươi cười: "Được."
"Cố nha đầu mời là ta, có quan hệ gì với ngươi!" Thiên Khải Tôn Giả trừng mắt nhìn Độc Tôn, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, cười tủm tỉm nói: "Nha đầu, ngoại công ngoại tổ mẫu con đợi con lâu lắm rồi, đi, hiện tại chúng ta trở về nhà, ha ha ha!"
Hiển nhiên Cố Nhược Vân trở về làm cho tâm tình của ông vô cùng tốt, phía trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười.
Đông Phương thế gia.
Trong thư phòng, Đông phương lão gia tử đang giáo huấn Đông Phương Thiếu Trạch, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ngươi tiểu tử thối này, hiện giờ đều bao lớn, cũng không biết thú thê sinh con! Chẳng lẽ ngươi muốn cho lão gia tử ta tuổi lớn như vậy đều không có tôn tử ôm?"
Đông Phương Thiếu Trạch vẫn là dáng vẻ dịu dàng như ngọc kia, giống như cũng không có để lời của Đông Phương lão gia tử ở trong lòng.
Lam Vũ Ca có chút nhìn không được, khẽ nhíu mày liễu: "Thiếu Trạch hắn tự có chừng mực, loại chuyện này lại bức thế nào đều không có tác dụng, ông vẫn là tu luyện cho tốt đi, tranh thủ sớm ngày đi Đông Nhạc đại lục đoàn tụ với Vân Nhi bọn họ."
Đối mặt với thê tử của mình, Đông Phương lão gia tử có tính tình lớn cỡ nào đều phát không ra, ông chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, một người ở đây hờn dỗi.
"Gia chủ, phu nhân, thiếu chủ!"
Đúng lúc này, một âm thanh vội vàng truyền tới.
‘Phịch’ một tiếng, gã sai vặt kia không đợi Đông Phương lão gia tử nói chuyện, đã trực tiếp phá cửa mà vào, bởi vì hắn chạy quá nhanh, lảo đảo một cái ngã ở trên đất.
"Hoang mang rối loạn hò hét, còn thể thống gì?"
Lão gia tử đang giận không có chỗ phát, gã sai vặt lại đánh lên họng súng, ông có thể ôn tồn nói chuyện mới là lạ.
Gã sai vặt lau mồ hôi trên mặt, nói: "Gia chủ, biểu tiểu thư đã trở lại."
"Cái gì, Vân Nhi đã trở lại?"
Đông Phương lão gia tử đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng: "Ngươi nói là thật sự, Vân Nhi thật sự đã trở lại?"
"Quả thật là thật, còn có, đại tiểu thư và cô gia cũng đã trở lại."
Gã sai vặt này từ nhỏ đã lớn lên ở Đông Phương thế gia, hiện giờ tuổi cũng không nhỏ, tự nhiên biết Đông Phương Ngọc đã từng là đại tiểu thư của Đông Phương thế gia.
Đông Phương lão gia tử lập tức trợn tròn mắt, ông vội vàng kéo lấy vạt áo của gã sai vặt, hô hấp có chút khẩn trương: "Ngươi nói là Đông Phương Ngọc, Ngọc Nhi?"
"Đúng vậy, gia chủ, bọn họ đều đã trở lại."
Xôn xao!
Nghe nói lời này, lão gia tử lập tức lắc mình nhằm phía ngoài cửa, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Lam Vũ Ca cười cười, bà ngăn chặn kích động trong lòng, nói với Đông Phương Thiếu Trạch ở một bên: "Trạch nhi, tỷ tỷ và chất nữ của con đã trở về, chúng ta đi nghênh đón đi."
Trong sân Đông Phương thế gia, Cố Nhược Vân vừa dừng bước lại, đã nhìn thấy Đông Phương lão gia tử bước nhanh lao tới.
Lúc lão gia tử đi đến trước mặt bọn họ, bỗng nhiên dừng bước chân, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Ngọc, bờ môi của ông run lên nhè nhẹ.
"Ngọc Nhi, là con, thật là con?"
Đông Phương Ngọc cười khẽ tiến lên, nói: "Cha, năm đó con được người cứu, chính là đáp ứng người nọ, không bế quan hai mươi năm, không rời đi cái địa phương kia, bởi vậy những năm gần đây con mới không thể trở về gặp ngài, là nữ nhi không tốt, để cha nhớ nhiều năm như vậy."
Lão gia tử lau lau hai mắt phiếm lệ, ánh mắt kích động: "Trở về là tốt rồi, các ngươi trở về là tốt rồi? Đúng rồi, hai hài tử này là..."
Đối với Tá Thượng Thần yêu nghiệt, lão gia tử nhưng là rất quen thuộc, chỉ là, Tầm Nhi và Cố Uyển Bạch rất là xa lạ đối với ông.
"Ngoại công," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Vị nữ hài này tên là Cố Uyển Bạch, là đồ đệ con thu, về phần hắn... Là con của con, Tiểu Tầm Nhi."
"Nhi tử của con?"
Lão gia tử lại trợn tròn mắt, ngoại tôn nữ nhà mình này ngay cả đứa nhỏ đều có? Ông đây là bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?
Đột nhiên, ông giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch theo Lam Vũ Ca đến, có chút tức giận nói: "Ngươi xem, chất nữ ngươi ngay cả nhi tử đều có, ngươi lại ngay cả nàng dâu đều không có, ngươi nhanh cút đi tìm nàng dâu trở về cho ta, nếu không ta không nhận nhi tử ngươi này!"
Cố Nhược Vân ngay cả nhi tử đều có, Đông Phương Thiếu Trạch thân là cữu cữu vẫn còn chưa lập gia đình, này như thế nào làm cho lão gia tử không tức giận?
"Cố ngoại công," Tiểu Tầm Nhi đáng yêu nghiêng đầu: "Mẫu thân con nói qua, cảm tình nên thuận theo tự nhiên, làm sao người có thể bức cữu công cưới thê? Như vậy là không tốt, vạn nhất hắn vì ứng phó người tùy tiện thu một nữ tử, chẳng phải là hại cả đời vị nữ tử kia à?"
Lão gia tử sửng sốt một chút, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này thông minh hiểu chuyện như thế, trong lòng lập tức xuất hiện một chút vui mừng, càng nhìn càng thích.
"Không hổ là người Đông Phương thế gia ta, chính là không giống người thường, ha ha ha."
"Ngươi lão gia hỏa này thật đúng là không biết liêm sỉ," Lam Vũ Ca theo sát mà đến, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai mắt bà dịu dàng nhìn về phía Tiểu Tầm Nhi, vui sướng ôm hắn vào trong lòng: "Tiểu Tầm Nhi, kêu một tiếng cố ngoại tổ mẫu nghe một chút?"
Tiểu Tầm Nhi chớp mắt, nhu thuận nói: "Cố ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu và mẫu thân con luôn nhắc tới người, nói người không biết có tốt không, Tầm Nhi vẫn luôn muốn gặp người đấy."
"Con tiểu gia hỏa này, còn nhỏ miệng nhưng là rất ngọt," Lam Vũ Ca vui mừng hôn Tiểu Tầm Nhi, lại quay đầu nhìn về phía những người khác: "Ngọc Nhi, các con trở về là tốt rồi, ta đã sớm tin tưởng các con còn sống, hiện giờ một nhà chúng ta đoàn tụ, cũng nên chúc mừng một chút, đi thôi, chúng ta đi về trước lại nói."
Đông Phương Ngọc mềm nhẹ cười: "Vâng."
Đông Phương thế gia này, tràn ngập kỷ niệm thời niên thiếu của nàng, hiện giờ lại bước vào trong nhà, trong lòng bất giác có chút cảm xúc.
Hồng Liên Lĩnh chủ ôm chặt lấy thân thể của nàng, trong mắt đen tràn đầy nhu tình, giống như trong mắt chỉ có sự tồn tại của nàng.
"Vân Nhi," Thiên Bắc Dạ cười cười, nhỏ giọng nói ở bên tai Cố Nhược Vân: "Hiện tại Thương Minh đã chết, chúng ta cũng không có bất cứ chuyện gì phải làm, không bằng, lại sinh cho ta mấy đứa trẻ, như thế nào?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút.
Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, đã bị nam tử chặn ngang ôm lấy, đi về phương hướng hậu viện...
Bầu trời Tây Linh đại lục, không lại âm u giống như nửa tháng trước, hiện giờ bầu trời là sau cơn mưa trời lại sáng, xanh chói mắt...
*** Hoàn chính văn ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.