Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1759: Đại kết cục (mười lăm)




Edit: kaylee
Trong lòng nàng, chỉ có một ý nghĩ, chính là nhanh chóng rời đi nơi này, đi cứu Thiên Bắc Dạ!
...
Dưới hư không, Thiên Bắc Dạ bất động như núi ngồi ở không trung, nhắm chặt mắt, nhưng mà, linh hồn của hắn đã không sai biết lắm rời khỏi thân thể, chỉ thiếu một chân còn ở trong thân thể.
Hiện giờ, chỉ cần chân của hắn cũng rời đi thân thể, sẽ lập tức bay vào trong miệng Thương Minh, trở thành lực lượng đột phá của hắn ta...
Sắc mặt Tử Tà càng lo lắng, ánh mắt ngóng nhìn hai người giằng co trong bầu trời, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, làm cho hắn nhịn không được đứng lên.
"Ha ha ha, Thiên Bắc Dạ, ta đã nói qua, ngươi đấu không lại ta."
Thương Minh cười ha ha hai tiếng, bàn tay vừa nhấc, chỉ thấy linh hồn của Thiên Bắc Dạ đã hoàn toàn rời đi thân thể hắn, bay tới trong tay hắn ta.
"Nguy rồi!"
Sắc mặt Tử Tà đại biến. Thả người bay về phía linh hồn của Thiên Bắc Dạ, nhưng hôm nay hắn vô cùng suy yếu, vừa bay vào trên hư không đã bị một chưởng của Thương Minh vỗ xuống, một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng trắng bệch.
"Thiên Bắc Dạ, chúng ta chia lìa nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm dung hợp cùng nhau, hiện tại để cho ta cắn nuốt ngươi, ha ha ha!"
Thương Minh lại cười ha ha lên, nhưng mà rất nhanh tươi cười của hắn ta đã cứng lại.
Chỉ thấy linh hồn của Thiên Bắc Dạ dần dần xuất hiện một lực lượng cường đại, lực lượng này có tính cường hãn hủy diệt phát ra từ quanh thân hắn, làm cho sắc mặt của Thương Minh xuất hiện một chút sợ hãi.
"Đồ điên, Thiên Bắc Dạ ngươi là người điên, ngươi vậy mà muốn dùng linh hồn tự bạo! Không, ngươi người điên này, ngươi nói chuyện không tính toán gì hết, ngươi không thể làm như vậy!"
Bọn họ rõ ràng nói xong rồi, người thua sẽ trở thành chất dinh dưỡng của người thắng, nhưng làm sao hắn ta có thể nghĩ đến Thiên Bắc Dạ sẽ điên cuồng như thế, vậy mà tự bạo!
Linh hồn của một cường giả Cửu Chuyển hậu kỳ tự bạo, xa xa mạnh hơn thân thể, cho dù mình miễn cưỡng chống đỡ được, cũng sẽ nhận đến thương hại không nhẹ.
"Giữ lời nói?" Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Khi nào ta nói với ngươi mà giữ lời? Thương Minh, ta sẽ không cho ngươi có được lực lượng của ta."
"Đồ điên, ngươi người điên này, nếu ngươi biến thành lực lượng của ta, ngươi sẽ còn sống, chỉ là hòa hợp một thể với ta mà thôi, nhưng nếu ngươi tự bạo, vậy ngươi sẽ hoàn toàn xong đời!"
Trên mặt Thương Minh xuất hiện một chút kích động, sốt ruột quát.
Thiên Bắc Dạ không có nghe lời nói của hắn ta, lực lượng linh hồn còn đang dần dần kéo lên, chỉ cần tới một điểm, có thể tự bạo.
Đúng lúc này, một âm thanh thanh lãnh đột nhiên truyền đến từ bên cạnh của hắn, làm cho hắn bỗng nhiên cứng ngắc.
"Tiểu Dạ, chàng đã nói, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, chàng đều sẽ đuổi theo ta, vì sao ta còn sống, chàng lại không muốn sống nữa?"
Giọng nói của thiếu nữ mềm nhẹ trước sau như một, làm cho lực lượng của Thiên Bắc Dạ vốn cuồng bạo chợt biến mất.
"Ha ha ha."
Nhìn thấy tình cảnh này, Thương Minh ha ha cười phá lên: "Thiên Bắc Dạ, nếu ngươi tự bạo, ở dưới lực lượng tự bạo của ngươi, ta chỉ sẽ bị thương, nhưng nữ nhân ngươi âu yếm hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Thiên Bắc Dạ không nói gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong mắt đỏ yêu dị xuất hiện một mảnh ấm áp.
"Vân Nhi, nàng tỉnh?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Tiểu Dạ, hiện giờ trạng thái của chàng không quá thuận tiện, chàng vẫn là về đến thân thể của chàng trước đi thôi."
Sau khi nói xong lời này, Cố Nhược Vân nâng tay tay, nhẹ nhàng vung một cái, trong phút chốc, một luồng lực lượng kéo theo Thiên Bắc Dạ, đưa linh hồn của hắn về phía thân thể hắn.
"Thiên Bắc Dạ, ngươi đứng lại đó cho ta!" Sắc mặt Thương Minh đại biến, khuôn mặt đều dữ tợn lên, nâng tay lên lập tức triển khai công kích về phía Thiên Bắc Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.