Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1757: Đại kết cục (mười ba)




Edit: kaylee
"Ngươi tiếp tục tu luyện đi, chỉ có ngươi đột phá đến Đại Viên Mãn, ngươi mới có thể đối mặt với kẻ địch ngươi phải đối phó, nếu người kia không chết, thiên hạ sẽ sinh linh đồ thán!"
Âm thanh lạnh như băng của nữ tử lại vang lên, làm cho đầu của Cố Nhược Vân hoàn toàn trống rỗng.
Đã nghĩ không ra, Cố Nhược Vân cũng rõ ràng không nghĩ nhiều nữa, nàng lại ngồi xếp bằng, mặc cho căn nguyên lực chậm rãi dung hợp đến trong thân thể của nàng.
Đúng lúc này, âm thanh tà mị mang theo sốt ruột kia lại truyền đến từ trong linh hồn của nàng: "Nha đầu, Thiên Bắc Dạ thật sắp chống đỡ không được, ngươi lại không tỉnh lại, không chỉ có hắn, còn có đứa nhỏ Tầm Nhi của các ngươi đều sẽ gặp phải nguy hiểm!"
Đứa nhỏ của bọn họ?
Tầm Nhi?
Âm thanh này giống như ma chú ảnh hưởng đến Cố Nhược Vân, làm cho nàng lại mở to mắt: "Không được, ta không thể tiếp tục ở đây, ta muốn làm cho rõ đến cùng Thiên Bắc Dạ và Tầm Nhi là ai! Nếu không, âm thanh này sẽ luôn ảnh hưởng ta."
Nữ tử nhìn Cố Nhược Vân, nhàn nhạt nói: "Người ảnh hưởng đến ngươi tồn tại quan hệ khế ước với ngươi, chỉ cần ngươi giải trừ khế ước, là ngươi có thể ngăn cản được bất kỳ âm thanh nào, như vậy sẽ không lại có ai có thể ảnh hưởng đến ngươi..."
Đoạn tuyệt âm thanh của hắn?
Tâm Cố Nhược Vân bỗng nhiên chấn động một chút, nàng cũng không muốn làm như vậy! Ngay cả vì sao, chính nàng cũng không rõ ràng.
Giông như nam tử tên là Thiên Bắc Dạ kia cực kì quan trọng đối với nàng...
Bỗng nhiên, một âm thanh giống như như cách xa nhau vạn dặm, xuất hiện ở bên trong trí nhớ của nàng...
"Vì nàng, ta sẽ không để cho những người đó xúc phạm tới Đông Phương thế gia một chút nào, nàng cũng nhớ kỹ hứa hẹn nàng cho ta, néu không, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, ta đều sẽ dây dưa chặt lấy nàng."
Những lời này, hình như là một người cực kì quan trọng nói với nàng trước khi rời đi, nhưng mà người kia là ai, nàng lại hoàn toàn nghĩ không ra...
"Thiên Bắc Dạ? Tầm Nhi?" Vẻ nghi hoặc ở đáy mắt Cố Nhược Vân càng sâu, mày nhăn chặt lại.
...
Ta lấy thiên hạ làm sính, cưới nàng làm thê!
Nữ nhân thiên hạ ở trong mắt ta cũng không bằng một mình nàng, cuộc đời này có nàng, còn có ai có thể làm cho ta để vào mắt?
Mẫu thân, buổi tối Tầm Nhi muốn ngủ cùng người...
Cút! Đây là nàng dâu của ta, con muốn ngủ tìm nàng dâu của con đi!
Nhưng mà Tầm Nhi còn không có nàng dâu...
...
Vô số âm thanh giao thoa tung hoành ở trong đầu nàng, một lát là giọng nói trầm thấp mà kiên định của nam nhân, một lát lại biến thành âm thanh làm nũng bán manh của một tiểu manh oa, nhưng hai âm thanh này dễ dàng ảnh hưởng lòng của nàng, làm cho trái tim nàng bỗng nhiên run lên.
"Ta nhớ ra rồi! Hiện tại ngươi thả ta đi ra ngoài, ta không cần truyền thừa gì, ta cũng không cần đột phá tới Đại Viên Mãn! Ta muốn đi cứu nam nhân của ta!"
Cố Nhược Vân nhìn không gian trắng xoá này, sắc mặt sốt ruột lớn tiếng giận hô.
Sao nàng lại quên?
Quên hai nam nhân quan trọng nhất ở trong sinh mệnh của nàng này?
Hiện tại tiểu Dạ có nguy hiểm, nàng có thể nào tiếp tục trốn ở đây?
"Ngươi phải nghĩ thật kỹ."
Bóng dáng nữ tử lại xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt nàng lạnh như băng trước sau như một: "Nếu ngươi rời đi nơi này, sẽ không cách nào đột phá đến Đại Viên Mãn."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười của nàng vô cùng bừa bãi, không còn thanh lãnh lạnh nhạt như trước.
"Ta muốn đột phá, muốn thực lực, vì là bảo vệ người thân của ta! Nhưng ngươi nhốt ta ở trong này lâu như vậy, càng làm cho ta lãng quên hai người ta yêu nhất! Như thế cho dùta đột phá tới Đại Viên Mãn lại có ý nghĩa gì? Đến một khắc ta đột phá kia, nói không chừng người thân của ta sớm đã mất! Không có bọn họ, cho dù ta cường đại cỡ nào lại có tác dụng gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.