Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1749: Đại kết cục (năm)




Edit: kaylee
Trên người nữ tử này có quá nhiều bí mật, khó trách nàng có thể hấp dẫn được Thiên Bắc Dạ...
Tử Tà hơi hơi giương khóe môi lên: "Ngươi đã có hứng thú biết, ta nói cho ngươi cũng không ngại, lúc trước ngươi nói qua, Thiên Bắc Dạ đã từng là cường giả Đại Viên Mãn, kỳ thực, nàng cũng vậy."
Thương Minh khiếp sợ nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam nhân, có chút không thể tin được lời hắn vừa nói.
Lúc trước Cố Nhược Vân cũng là cường giả Đại Viên Mãn?
Không có khả năng!
Lần đầu mình gặp được nàng, nàng rõ ràng là nhỏ yếu như vậy, làm sao có thể sẽ là cường giả Đại Viên Mãn?
Tử Tà hiển nhiên thấy được Thương Minh khiếp sợ, lạnh lùng nở nụ cười: "Thương Minh, ta thân là Thượng Cổ Thần Thú, ngươi cho rằng vì sao ta phải đuổi theo nàng?"
"Vì sao?"
Trên đại lục đã từng truyền lưu một lời nói, người có được Tử Tà, có thể đạt được cả thiên hạ.
Thiên hạ này đương nhiên không chỉ đại biểu sự thống trị, mà là, nghe nói trên người Tử Tà có bí mật đột phá tới Đại Viên Mãn, cũng bởi vậy, vô số người đại lục đều muốn đoạt được Tử Tà.
Nhưng mà, lúc trước Tử Tà lựa chọn, lại là một tiểu nữ tử nhỏ yếu! Chẳng sợ sau này nữ tử này trưởng thành cực kì cường đại, cũng không xứng với thân phận Thượng Cổ Thần Thú của Tử Tà.
Chẳng lẽ, trong đó, có chuyện người khác không biết?
Tử Tà nhìn Thương Minh, chậm rãi mở miệng: "Bởi vì, thời gian ta và nàng nhận biết nhau càng lâu! Phải nói, khi ta xuất hiện ở thế giới này, người ta nhìn thấy đầu tiên chính là nàng!"
Ầm!
Lời nói của Tử Tà giống như sét đánh, làm cho khuôn mặt lãnh ngạo của Thương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lời này của hắn là có ý tứ gì?
Cái gì gọi là khi hắn xuất hiện ở trên đời này người hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Cố Nhược Vân?
Tử Tà nhưng là tồn tại từ thượng cổ, chẳng lẽ, ở thời thượng cổ Cố Nhược Vân cũng đã tồn tại hậu thế?
"Ngươi nghĩ không sai, nàng quả thật xuất thân từ thượng cổ! Nhưng mà, thời thượng cổ nhân loại trên đại lục quá ít, nàng rất là cô đơn, bởi vậy mới có ta! Thượng Cổ Thần Tháp lựa chọn nhận nàng làm chủ, bởi vì Thượng Cổ Thần Tháp này xuất từ trong tay nàng, ta thân là thú bảo hộ Thượng Cổ Thần Tháp, cũng là do nàng đào tạo ra."
Cho tới bây giờ trên đời này đều không có cơ duyên nào tồn tại.
Thượng Cổ Thần Tháp lựa chọn Cố Nhược Vân, cũng không phải bởi vì sức quyến rũ của bản thân Cố Nhược Vân, cũng không phải là bởi vì vận khí của nàng không tệ.
Mà là, bản thân nàng chính là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp!
Thương Minh bị tin tức này làm chấn kinh (chấn động, kinh ngạc) rồi, ban đầu hắn ta cho rằng chỉ có hắn ta và Thiên Bắc Dạ mới từng là Đại Viên Mãn, không nghĩ tới Cố Nhược Vân vậy mà cũng là...
Nàng càng là tồn tại từ cái loại thời không thượng cổ xa xưa này.
"Tiểu gia hỏa này cũng là cánh tay của nàng," Tử Tà chỉ về phía Manh Manh oa ở trong ngực Cố Nhược Vân, tà mị cười: "Manh Manh không phải là Linh Thú, nó do linh khí thiên địa tạo thành! Đương nhiên, làm cho linh khí thiên địa ngưng tụ làm một con Linh Thú, nhất là Linh Thú sinh động có linh hồn, không phải là có thể dễ dàng tạo thành như vậy, đương kim trên đời, cũng chỉ có nàng mới có thể làm được, đáng tiếc, Manh Manh không giống với ta, tiểu gia hỏa này quên tất cả quá khứ, chỉ có ta, mới nhớ được sự tồn tại của nàng."
Thương Minh lạnh lùng nhìn Tử Tà, lại hỏi: "Thiên Bắc Dạ là vì nàng mới buông tha lực lượng, vậy nàng là vì sao lại tổn thất tất cả thực lực, hơn nữa còn chuyển thế trùng sinh?"
Tử Tà nhàn nhạt nhìn về phía Thương Minh: "Thời thượng cổ, bởi vì nhân loại cực ít ỏi, chuyện nàng trải qua cũng không nhiều, không trầm ổn lạnh nhạt giống hiện tại này, mà những người tồn tại thời cổ đại đó, cũng chỉ coi nàng làm thần cung cấp nuôi dưỡng, nàng nhàm chán đến cực điểm, đầu tiên là đào tạo ta, lại sáng tạo Manh Manh, kết quả nàng vẫn là cảm thấy rất là nhàm chán, nên đã chuyển thế đầu thai, trùng sinh làm người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.