Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1747: Đại kết cục (ba)




Edit: kaylee
"Cửu Hoàng."
Cố Nhược Vân nhìn Thương Minh trước mặt, âm thanh thanh lãnh chậm rãi vang lên.
Ầm!
Nháy mắt, một thanh kiếm vĩ đại xuất hiện ở trước mặt của nàng, mà nàng lại dễ dàng nhấc lên cự kiếm, đột nhiên xẹt qua, một lực lượng cường đại đánh thẳng về phía Thương Minh phía trước.
Nhưng mà, đối mặt với kiếm quang vĩ đại này, thân hình Thương Minh chỉ là chợt lóe rất nhỏ đã né qua, rất nhanh hắn ta đã vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân.
Phanh!
Ngay tại lúc công kích của Thương Minh rơi xuống, Cố Nhược Vân vội vàng xoay người, lấy Cửu Hoàng trong tay ngăn cản, nhưng mà, lực lượng của đối phương quá mức cường đại, trực tiếp xuyên thấu qua Cửu Hoàng nhảy vào thân thể của nàng.
‘Phụt’ một tiếng!
Giờ khắc này, Cố Nhược Vân cảm giác được lục phủ ngữ tạng của mình đều run rẩy lợi hại, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt càng là vô cùng tái nhợt.
"Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ đều không phải là đối thủ của ta, chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng mình có thể chiến thắng ta?"
Khóe miệng Thương Minh giương lên một chút nụ cười phúng, nâng chân lên đi tới phía Cố Nhược Vân, hắn ta hơi hơi dương cằm, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng không có để Cố Nhược Vân ở trong lòng.
Quả thật, Cố Nhược Vân chính là một Cửu Chuyển trung kỳ mà thôi, với thực lực Cửu Chuyển trung kỳ nàng cũng không phải là đối thủ của hắn ta...
"Cho dù ta đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ không buông tay." Cố Nhược Vân lau lau vết máu ở khóe miệng, lại dùng Cửu Hoàng triển khai công kích.
Cho dù lực lượng của nàng kém Thương Minh, nhưng khí thế quanh thân cũng là không người có thể so sánh, Cửu Hoàng ở trong tay nàng giống như một ngọn núi lớn, lúc áp chế, cả thiên địa đều bởi vậy mà xảy ra biến hóa cực kì mãnh liệt!
...
Tây Linh đại lục.
Mọi người cũng không biết kế tiếp sắp sửa phát sinh tai nạn, đều vẫn bình tĩnh và an bình giống như lúc trước, cho dù trong đại lục thường xuyên có phân tranh phát sinh, nhưng mà, những phân tranh đó đối với Tây Linh đại lục rộng lớn mà nói cũng không tính là cái gì...
Nhưng vào lúc này, bầu trời Tây Linh đại lục bị xé mở một lỗ hổng, từ trong khe hở kia đi ra không ít cường giả mặc trường bào màu đen.
Những cường giả đó thực lực cường đại, giống như yêu ma, không hề có nhân tính, chỉ cần là gặp được người lập tức hỏi Đông Phương thế gia ở nơi nào.
Nếu như người nọ chậm trễ trả lời một giây, sẽ bị đám hắc y nhân này tru diệt.
Làm Linh Tông thực lực cường hãn nhất Tây Linh đại lục, bị chuyện này làm chấn động, hơn nữa đối phương muốn tìm Đông Phương thế gia, vì vậy đã phái ra vô số cao thủ, vọng tưởng tìm hiểu kết quả.
Nhưng mà, những cao thủ đó đều có đi không có về, bị chết ở trong tay đám hắc bào cường giả kia...
Ngay tại thời điểm người đại lục người cảm thấy bất an, một hồng bào nam tử bỗng nhiên xuất hiện ở trong đại lục.
Nam nhân này cường đại giống như thần, tóc bạc hồng y, đep làm người ta nghẹt thở! Những hắc y nhân vốn không thể chiến thắng kia, ở trước mặt nam tử hồng bào tóc bạc không có sức chống cự gì.
Hắn chỉ là vung bàn tay, lập tức nhìn thấy những hắc y nhân đó tự giết lẫn nhau, thẳng đến cuối cùng một người không còn!
Ngay tại lúc các cao thủ đại lục vọng tưởng nịnh bợ nam tử này, nam tử không có nói gì xoay người rời đi, bước chân của hắn mang theo vội vàng, giống như có chuyện khẩn cấp gì cần hắn đi xử lý...
Thẳng đến lúc này, Tây Linh đại lục mới bình tĩnh xuống, không còn có tai nạn như vậy phát sinh!
...
Phong Vân Đế quốc, cửa thành.
Chiến đấu của bốn thú Thanh Long đã kết thúc, nhưng mà bọn họ không cách nào tiến vào bên trong trận pháp, chỉ có thể sốt ruột nhìn Cố Nhược Vân chiến đấu với Thương Minh.
Giờ phút này, cả người nữ tử máu tươi đầm đìa, trong mắt thanh lãnh lộ ra ngưng trọng, trên khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng cũng bao trùm đầy máu tươi, tay nắm chặt Cửu Hoàng hơi hơi run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.