Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1713: Cố Nhược Vân đuổi tới (một)




Edit: kaylee
"Các ngươi nghe nói sao? Nghe nói ngày mai chính là đại điển Công chúa Diệp Loan thành thân! Nghe nói, Phò mã gia là thiên tài xuất ra từ một tiểu gia tộc, lại thiên phú hơn người, cùng Công chúa điện hạ là một đôi trai tài gái sắc."
"Chậc chậc, Công chúa Diệp Loan là đệ nhất thiên tài Long Nguyệt đế quốc chúng ta, đều là thiên phú trác tuyệt, theo ta thấy, khẳng định là nam nhân kia trèo cao nàng! Nhưng mà, đêm trước đại điển của Công chúa điện hạ, vì sao thủ vệ hoàng thành lại trở nên nghiêm cẩn như thế?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Có một nữ tử tên là Cổ Lan cũng vọng tưởng có được Phò mã gia, nhưng mà Phò mã cũng không yêu nàng, Phò mã chỉ yêu Công chúa điện hạ, vì phòng ngừa nàng đến quấy rối, Công chúa mới phái người nghiêm mật tuần tra."
Long Nguyệt Đế quốc, phía trên ngã tư đường nhộn nhịp, mọi người ào ào nghị luận, nghe lời những người này nói, là có thể cảm thấy ấn tượng của bọn họ về Công chúa Diệp Loan cực kì không tệ.
Nhưng mà, không ai chú ý tới, ở bên trong đám người trên ngã tư đường, một nữ tử xinh đẹp đáng yêu dừng bước chân, nắm chặt nắm tay hơi hơi run run.
Trong đầu của nàng, chỉ có một âm thanh...
Hạ Lâm Ngọc muốn thành thân với Công chúa Diệp Loan kia!
Bọn họ muốn thành hôn!
Một cảm giác chua xót xâm nhập nhập trái tim, làm cho hốc mắt nàng có chút đỏ lên, hiện giờ, nàng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Hạ Lâm Ngọc và Diệp Loan thành thân, đã cảm nhận được trái tim đau đớn khó nhịn.
Ngay cả dũng khí đi hoàng cung đều chợt biến mất không thấy...
"Cố tỷ tỷ."
Nàng cắn chặt môi, nhìn về phía thanh y nữ tử bên người, ánh mắt đỏ bừng nói: "Ngọc nhi đã mất đi tất cả trí nhớ về ta, cho dù ta đi, hắn cũng không cách nào nhớ tới, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thành thân với người khác..."
Đối với một nữ nhân mà nói, tàn nhẫn nhất, chính là nhìn nam tử âu yếm trở thành phu quân của người khác!
Cho nên, đến thời khắc này, Cổ Lan lâm trận lùi bước!
Cố Nhược Vân quay đầu, con ngươi thanh lãnh dừng ở trên người nữ tử, nhàn nhạt hỏi: "Nếu ngươi xác định phải ở lại chỗ này, ta tùy ngươi, chỉ là, Cổ Lan, nếu ta là ngươi, bất luận kết cục như thế nào, ta đều sẽ đi một lần, không để cho mình hối hận."
Thấy Hạ Lâm Ngọc xảy ra chuyện này, Cố Nhược Vân cũng nghĩ qua, nếu một ngày kia, Thiên Bắc Dạ quên nàng, hơn nữa hắn muốn thành thân với người khác, thì nàng lại như thế nào?
Phỏng chừng nàng sẽ chỉ làm ra một lựa chọn!
Đó là máu chảy thành sông, giết hại vô số, nàng cũng sẽ đi ngăn cản bọn họ thành thân!
Đơn giản là, Thiên Bắc Dạ là nam nhân của nàng, trừ bỏ nàng ra, không có bất luận kẻ nào có thể nhúng chàm! Nếu có, nàng không tiếc hủy cả quốc gia, nàng cũng sẽ ngăn cản tất cả những thứ này!
Đương nhiên, Cố Nhược Vân cũng hiểu rõ, cho dù Thiên Bắc Dạ quên nàng, hắn cũng không có khả năng thành thân với người khác! Cho dù là tìm vạn năm, hắn cũng sẽ tìm được trí nhớ đã mất đi, hơn nữa tìm về nàng...
"Ta hiểu được."
Ánh mắt của Cổ Lan từng chút kiên định lên, lóe ra ánh sáng chói mắt: "Cố tỷ tỷ, ta cùng tỷ cùng đi! Cho dù... Cho dù Ngọc nhi vẫn là không nhớ rõ ta, ít nhất ta muốn gặp hắn một lần cuối cùng! Huống chi, ngày mai bọn họ mới thành thân, hôm nay, chúng ta có rất nhiều cơ hội ngăn cản."
Thấy Cổ Lan rốt cục nghĩ thông suốt, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười, nàng đưa tay đặt ở trước mặt Cổ Lan, mỉm cười nói: "Đi, chúng ta đi đón Ngọc nhi về nhà."
Đi, chúng ta đi đón Ngọc nhi về nhà ——
Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho trái tim Cổ Lan run run một chút, nàng chớp mắt, nghẹn nước mắt thiếu chút tràn mi ra trở về, rồi sau đó đặt tay mình ở trên tay Cố Nhược Vân.
"Cố tỷ tỷ, cảm ơn tỷ."
Cuộc đời này, có thể quen biết bọn họ, thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.