Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1703: Trở về Hồng Liên Lĩnh (bảy)




Edit: kaylee
Trông thấy sắc mặt nữ tử, trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ có chút bất an không yên: "Sẽ không đúng như lời Mộ Dung Thiến nói, Thiên Bắc Dạ hắn..."
"Cha," Cố Nhược Vân cười khẽ một tiếng: "Người không tin tiểu Dạ sao? Hắn không phải loại người như vậy! Việc khác nói đến nói dài, chuyện này con có thể hiện tại nói cho người biết! Trên đời này, có một người có diện mạo cực kì giống Thiên Bắc Dạ, hắn tên là Thương Minh! Thân phận của Thương Minh này đến nay con vẫn không cách nào biết rõ ràng, hơn nữa, hắn không chỉ có dung mạo giống tiểu Dạ, ngay cả hơi thở đều giống nhau như đúc, điều này cũng là nguyên nhân vì sao mọi người Minh phủ bị lừa."
Đối với cường giả mà nói, nhận một người không ở dung mạo, mà là hơi thở! Mà nếu ngay cả hơi thở đều giống nhau, cường giả cường thịnh cỡ nào cũng sẽ bị lừa gạt.
Nghe nói như thế, nghi hoặc trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ càng sâu: "Vân Nhi, ngươi xác định sẽ có người ngay cả hơi thở đều giống Thiên Bắc Dạ?"
Cố Nhược Vân khẳng định gật gật đầu: "Không sai! Ngay từ đầu, Thương Minh làm bộ Thiên Bắc Dạ đi theo bên người con, muốn thừa cơ đoạt được một kiện bảo vật trong tay con, lại bị con nhìn thấu, cuối cùng, là Thiên Bắc Dạ tới cứu con, vì không để cho ta bị thương hại, hắn dùng trận pháp phong ấn ta, bản thân lại cùng Thương Minh rời đi chiến đấu! Con ở trong trận pháp ngây người ba năm, mới có thể rời đi! Hiện giờ con không biết tình hình chiến đấu của tiểu Dạ và Thương Minh ở trận chiến lúc trước ấy như thế nào! Nhưng mà con đoán rằng, hai người hẳn là kết cục lưỡng bại câu thương!"
Sợ Hồng Liên Lĩnh chủ lo lắng cho nàng, cuối cùng vẫn là nói ra tất cả mọi chuyện.
Biết được người làm Mộ Dung Thiến mang thai chẳng phải Thiên Bắc Dạ, tâm Hồng Liên Lĩnh chủ cuối cùng cũng thả xuống, nhưng chợt lại nghĩ tới Thiên Bắc Dạ tung tích không rõ, tâm buông xuống lại nhấc lên.
"Vân Nhi, lát sau ta sẽ phái tất cả mọi người Hồng Liên Lĩnh ra ngoài, tìm kiếm Thiên Bắc Dạ cho con."
"Còn có Ẩn Môn chúng ta."
Môn chủ Ẩn Môn đứng dậy, mỉm cười: "Cố cô nương, lát sau ngươi đưa bức họa của nam tử kia cho ta, ta sẽ làm cho tất cả người Đệ Nhất thành ta xuất động, đi tìm người cho ngươi! Các ngươi là từ Đông Nhạc đại lục đến, nên ta đây sẽ phái tất cả cư dân Đệ Nhất thành đi đại lục! Có nhiều người tham dự như vậy, tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được hắn."
Bà nói là Đệ Nhất thành, mà không phải Ẩn Môn.
Mà trong toàn bộ Đệ Nhất thành, cũng chỉ có người Ẩn Môn mới có quyết đoán như thế, chẳng sợ Thành chủ cũng không cách nào làm cả Đệ Nhất thành xuất động, chỉ vì tìm một người...
"Tốt."
Cố Nhược Vân gật gật đầu.
Có nhiều người tham dự như vậy, hoàn toàn tốt hơn rất nhiều so với việc một mình nàng mù quáng tìm kiếm.
"Tiểu Tầm Nhi, ta là ngoại tổ mẫu của con."
Đông Phương Ngọc đi đến trước mặt Tiểu Tầm Nhi, nâng tay ôm tiểu gia hỏa này từ trong tay Hồng Liên Lĩnh chủ: "Đến, kêu một tiếng ngoại tổ mẫu cho ta nghe."
Tiểu Tầm Nhi nhăn lại mày đáng yêu: "Ngoại tổ mẫu, người có thể không ôm Tầm Nhi sao?"
Đông Phương Ngọc sửng sốt một chút: "Vì sao?"
"Bởi vì mẫu thân nói, nam nữ thụ thụ bất thân, Tầm Nhi là nam nhân, ngoại tổ mẫu người là nữ nhân, làm sao người có thể ôm Tầm Nhi?"
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười bởi vì những lời này của Tiểu Tầm Nhi.
Đông Phương Ngọc không nhịn được, xì một tiếng bật cười, con ngươi mỉm cười nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Con dạy hắn?"
Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo xấu hổ: "Chuyện là như vậy, Tiểu Tầm Nhi không có một chút quan niệm nam nữ, trước mặt một tiểu cô nương mặt muốn cởi quần, nên con dạy hắn một câu nói này, ai biết hắn vậy mà sống học sống dùng (áp dụng thứ học được vào thực tiễn)."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.