Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1695: Ba năm (hai mươi)




Edit: kaylee
Lý Anh không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng: "Như vậy đi, Thôi Dung, ngươi giao Tước Nhi cho ta, nếu vị cô nương kia tới tìm ngươi, ngươi cứ nói ra danh hào của Lý gia Vân trấn ta, tin tưởng nàng sẽ biết làm như thế nào."
Không phải là Lý Anh khinh thường Cố Nhược Vân, thật sự là thông thường ánh mắt cường giả đều thật soi mói.
Thiên phú của Tước Nhi rất tốt, nhưng mà chỉ là đối với loại cấp bậc này của bọn họ mà thôi, nếu thực lực của Cố Nhược Vân thật sự rất cường đại, chưa hẳn có thể coi trọng Tước Nhi...
Cũng từ điểm này, Lý Anh mới cho rằng thực lực của Cố Nhược Vân cũng không cao.
Thôi Dung há miệng, muốn nói cái gì đó, lại đúng vào lúc này, một âm thanh thanh lãnh bỗng nhiên truyền đến từ ngoài phòng cỏ tranh.
"Thật có lỗi, ta còn thật không biết nên làm như thế nào, không biết ngươi có thể nói với ta hay không?"
Lý Anh sửng sốt một chút, hắn cau chặt mày, chậm rãi xoay người, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử thanh lệ bước vào phòng cỏ tranh, đáy mắt hiện lên sự kinh diễm rõ ràng.
"Mẫu thân."
Tiểu cô nương được Cố Nhược Vân nắm ở trong tay vội vàng tránh thoát tay nàng, bước nhanh chạy qua phía Thôi Dung trên giường: "Mẫu thân, con đã trở về, sư phụ cũng cùng con cùng nhau trở lại."
Thôi Dung vì Cố Uyển Bạch xuất hiện mà tràn ngập vui sướng, lúc này mới phát hiện Cố Nhược Vân đứng ở cửa.
"Cô nương, là ngươi!"
Giờ khắc này, tâm Thôi Dung vô cùng kích động, có chút nói năng lộn xộn nói: "Ta chỉ biết ngươi sẽ tới tìm Tước Nhi, ta chỉ biết..."
"Mẫu thân, con bị người bắt nạt, là sư phụ và Tầm Nhi đệ đệ cứu con."
Cố Uyển Bạch nhếch miệng nở nụ cười, tươi cười của nàng rất là rực rỡ, ngay cả tàn nhang trên mặt nàng cũng vì tươi cười này mà biến lộng lẫy.
"Cảm ơn..." Thôi Dung giật giật miệng, cảm kích nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Chỉ là, lời nói kế tiếp của nàng còn không có nói ra miệng, đã bị âm thanh cao ngạo của Lý Anh đánh gãy.
"Ngươi chính là người lúc trước muốn nhận lấy Tước Nhi?" Lý Anh ngẩng đầu, nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Lý gia Vân trấn ngươi có nghe nói qua hay không?"
Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Lý Anh, nhàn nhạt mở miệng: "Rất có tiếng sao?"
Cho dù giọng điệu của nàng vô cùng lạnh nhạt, Lý Anh lại từ trong lời nói của nàng nghe được coi thường, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Ta đã nói ra danh hào, hiện tại nên đến lượt ngươi! Ta ngược lại thật ra muốn biết ngươi có lai lịch gì, dám không nhìn Lý gia chúng ta như vậy!"
Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhún nhún vai, nhàn nhạt nói ba chữ: "Cố Nhược Vân."
Cố Nhược Vân?
Lý Anh nhíu mày, không biết vì sao, ba chữ này làm cho hắn cảm thấy rất quen tai, lại nghĩ không ra là nghe qua ở nơi nào.
Đã nhớ không nổi tên này, hắn rõ ràng không nghĩ nhiều nữa, lạnh giọng nói: "Ta còn tưởng rằng là người có danh vọng bao lớn, thì ra ta vậy mà không có nghe nói qua tên của ngươi, nha đầu, bổn thiếu gia coi trọng Tước Nhi này, nàng là người Lý gia chúng ta, thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn tranh người với Lý gia vân trấn chúng ta?"
Giống như là một đoạn lời nói này có hiệu quả thôi miên, làm cho Tiểu Tầm Nhi ngáp một cái, xoa mắt nói: "Mẫu thân, Tầm Nhi đã nghe hắn nói đến buồn ngủ, chúng ta nhanh chóng giải quyết bọn họ rồi đi ngủ được không?"
"Tiểu tử thối từ đâu đến nhưng lại dám vô lễ như thế!"
Sắc mặt Lý Anh càng thay đổi, hừ lạnh một tiếng: "Người đâu, bắt đôi mẫu tử này cho ta."
Nếu ngay từ đầu, Thôi Dung còn ôm tin tưởng rất lớn đối với Cố Nhược Vân, nhưng vừa rồi sau khi nghe được lời Lý Anh nói, trong lòng bất giác có chút khẩn trương, lo lắng nhìn về phía mẫu tử Cố Nhược Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.