Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1692: Ba năm (mười bảy)




Edit: kaylee
"Mẫu thân vừa đã nói, cho các ngươi buông dược liệu, lập tức cút!"
Tiếng nói của Tiểu Tầm Nhi mang theo non nớt, lại là uy nghiêm mười phần, sợ tới mức vài tên thiếu niên vội vàng để dược khuông xuống, nhanh chóng chạy như điên về đường xuống núi, sợ chậm một bước, sẽ bị quái vật này nuốt!
Bọn họ chưa từng gặp, một đứa nhỏ hai tuổi sẽ bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy, hắn không phải là quái vật thì là cái gì?
Tiểu Tầm Nhi xoay người bê dược khuông lên, toàn bộ dược khuông này còn lớn hơn người hắn, hắn lại không cảm thấy cố hết sức, thất tha thất thểu đi đến bên người Cố Nhược Vân, dáng vẻ cầu khen ngợi.
"Mẫu thân, Tầm Nhi cưỡng chế trứng thối dời đi."
Hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, như chớp như không nhìn Cố Nhược Vân.
Nếu Tầm Nhi có đuôi nhỏ, thì Cố Nhược Vân có thể tưởng tượng được dáng vẻ giống như chó vẩy đuôi mừng chủ của tiểu gia hỏa này.
"Tầm Nhi thực ngoan."
Cố Nhược Vân sờ sờ đầu của Tiểu Tầm Nhi, cười híp mắt nói.
Tiểu Tầm Nhi không ngừng chớp mắt to: "Mẫu thân, có thưởng sao?"
"Thưởng?"
Cố Nhược Vân vuốt cằm, đột nhiên, nàng nhớ tới cái gì, lấy Manh Manh đang ngủ vù vù ở trong Thượng Cổ Thần Tháp ra, quăng cho Tiểu Tầm Nhi vẻ mặt chờ mong.
"Người này cho ngươi chơi."
Tiểu Tầm Nhi bỗng chốc bị Manh Manh đáng yêu hấp dẫn, hai tay nhỏ bé xoa nắn thân thể tròn tròn của thú nhỏ, trong mắt tràn đầy vui sướng: "Cảm ơn mẫu thân, Tầm Nhi thích nó."
Manh Manh còn chưa phản ứng lại, đã bị Tiểu Tầm Nhi chộp tới trong tay chà đạp, ánh mắt nó ai oán, tội nghiệp nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu ‘oa oa’.
Ô ô, vì sao, vì sao chủ nhân muốn đưa nó cho tiểu thí hài này?
Hơn nữa, trong Thượng Cổ Thần Tháp nhiều Linh Thú như vậy, vì sao cố tình chính là nó!
"Ta nói qua với mẫu thân ngươi, cho ngươi đi Đệ Nhất thành, vì sao ngươi còn ở nơi này?"
Cố Nhược Vân cầm dược khuông trong tay đưa tới trong tay tiểu cô nương, nhíu mày hỏi: "Thiên phú y học của ngươi rất tốt, không biết sách trước kia ta đã cho ngươi ngươi có xem qua không?"
Mắt tiểu cô nương sáng rực lên một chút: "Ngươi chính là người ba năm trước đưa ta sách thuốc tốt?"
Ba năm trước, tiểu cô nương mới ba tuổi, trí nhớ còn rất là mơ hồ, tự nhiên là không nhớ được Cố Nhược Vân. Nhưng mà mẫu thân của nàng nhưng là thường xuyên nhắc tới với nàng cường giả đã từng đưa cho nàng sách thuốc, vì thế, đối với người cường giả này, trong lòng nàng tràn đầy tò mò.
"Đại tỷ tỷ, ngươi cho ta sách thuốc ta đều xem, hơn nữa, ta chính là căn cứ sách thuốc ghi lại chữa bệnh vì mẫu thân, đáng tiếc, ta học nghệ không tinh, bây giờ còn không thể hoàn toàn chữa khỏi cho mẫu thân."
Tiểu cô nương rũ mắt, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
"Vì sao không đi Đệ Nhất thành?"
Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày.
Tuy rằng vài năm nay nàng không ở trong Đệ Nhất thành, nhưng mà, nếu tiểu cô nương dùng danh nghĩa của mình đi Hồng Liên Lĩnh, phụ thân nhất định sẽ trợ giúp bọn họ! Cũng sẽ không thể rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Tiểu cô nương cắn chặt môi, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân: "Mẫu thân cũng có làm cho ta đi Đệ Nhất thành tìm đại tỷ tỷ nương tựa, chính là mẫu thân sinh bệnh, ta không muốn bỏ lại một mình nàng, ta tính toán chờ sau khi mẫu thân khỏe lại rồi mới tiến đến Đệ Nhất thành."
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, nói: "Mang ta đi xem nương ngươi."
"Được."
Tiểu cô nương rốt cục lộ ra tươi cười.
Thực lực của vị đại tỷ tỷ này mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể chữa khỏi bệnh tình của mẫu thân.
"Nương," Tiểu Tầm Nhi bất mãn chu miệng: "Cha nuôi nhắc đến với Tầm Nhi, đệ đệ muội muội của mẫu thân Tầm Nhi gọi là cữu cữu và di di, nàng chỉ hơn tuổi Tầm Nhi mà thôi, nhưng nàng vẫn luôn gọi mẫu thân là tỷ tỷ, như vậy không phải là cùng lứa với Tầm Nhi, Tầm Nhi mới không muốn kêu nàng di di."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.