Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1690: Ba năm (mười lăm)




Edit: kaylee
Tử Tà trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau, hắn mới lắc lắc đầu.
"Ngươi nói tình huống này, ta cũng không biết! Ít hôm nữa sau khi gặp được Thiên Bắc Dạ, hắn khẳng định có thể cho ngươi một đáp án."
Thấy vậy, Cố Nhược Vân không hỏi thêm nữa, nàng chuyển mắt nhìn người bên người, nói: "Đi thôi, hiện tại trời không còn sớm, chúng ta cũng nên rời đi chỗ này..."
...
Nếu muốn rời đi nơi tuyết hoang, nhất định phải thông qua một rừng cây, bên trong rừng cây này dược liệu vô cùng phong phú, thường xuyên có người lưng đeo sọt tiến đến hái thuốc.
"Các ngươi trả dược liệu của ta lại cho ta, những dược liệu đó là muốn cho mẫu thân ta dùng chữa bệnh!"
Lúc này, bên trong rừng cây, tiểu cô nương sáu tuổi nhảy lên, muốn bắt được dược khuông người trước mặt đoạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tàn nhang bởi vì tức giận mà đỏ lên, trong mắt to cũng hàm chứa nước mắt ủy khuất.
"Các ngươi trả dược liệu của ta lại cho ta, này là muốn cho mẫu thân chữa bệnh."
Ở trước mặt nàng là mấy mười mấy nam tử trẻ tuổi, những nam tử trẻ tuổi đó ngược lại không phải là dân chúng bình thường, mà là võ giả có tu vi, nhưng mà thiên phú của bọn họ hiển nhiên không tốt, chỉ ở cảnh giới Võ Vương.
Cho dù như thế, vẫn là tồn tại người thường không thể chống lại.
"Tước Nhi, chẳng lẽ ngươi không biết dược liệu trên núi này đã bị chúng ta bao? Ngươi muốn những dược liệu đó, có thể, lấy tiền đến đổi, nếu không thì cút!"
Bố bào thiếu niên (thiếu niên mặc áo bào làm từ vài bố) cầm đầu cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn tiểu cô nương vóc người nhỏ nhắn.
"Những đồ trứng thối các ngươi, đó là dược liệu nương ta sinh bệnh muốn ăn! Các ngươi trả lại cho ta, các ngươi trả dược liệu của ta lại cho ta!" Tiểu cô nương tức giận rồi, một ngụm cắn về phía đùi thiếu niên, nàng cắn chặt không buông.
"Nha đầu thối, ngươi mẹ nó vậy mà dám cắn ta!"
Thanh niên ăn đau nổi giận gầm lên một tiếng, nâng lên chân hung hăng đá thân thể tiểu cô nương bay ra ngoài, ‘phịch’ một tiếng, văng ở tại trên đất chỗ không xa.
Tiểu cô nương xoa xoa mông bị đau, nước mắt tràn mi mà ra, nếu hôm nay nàng không mang những dược liệu đó trở về, mẫu thân sẽ bệnh chết.
Đúng lúc này, hai đôi chân một lớn một nhỏ xuất hiện ở bên trong tầm mắt của nàng, nàng sửng sốt một chút, mê mang nâng mắt to lên, chớp mắt nhìn về phía nữ tử thanh lệ đứng ở bên cạnh mình.
"Ngươi không sao chứ?" Cố Nhược Vân vươn tay với tiểu cô nương té trên mặt đất, phía trên khuôn mặt thanh lệ dương tươi cười nhu hòa.
Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, sau đó để tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của nữ tử.
"Mẫu thân, nàng là ai?"
Một âm thanh non nớt vang lên ở bên cạnh Cố Nhược Vân.
Lúc này tiểu cô nương mới phát hiện nãi oa nhi đứng ở bên người nữ tử.
Nãi oa nhi này thoạt nhìn chỉ có hai tuổi, thân mình mềm yếu giống như kẹo đường làm người ta muốn cắn một ngụm, phấn trên mặt điêu ngọc trác tràn đầy tò mò, mắt to trong veo như nước tò mò nhìn chăm chú vào nàng.
Tiểu cô nương bị kinh diễm, nàng chưa từng thấy tiểu oa nhi đẹp mắt như vậy, giống như là Tiên đồng trong chuyện xưa, đáng yêu làm cho người gặp qua hắn đều sẽ không tự chủ được muốn đi ôm hắn.
"Tiểu muội muội thật đáng yêu."
Tiểu cô nương từ ca ngợi đáy lòng.
Chỉ là, Tiểu Tầm Nhi vừa nghe lời này lập tức nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu cô nương: "Ngươi mới là tiểu muội muội, cả nhà ngươi đều là tiểu muội muội! Ta là nam nhân, ngươi gặp qua tiểu muội muội có tiểu - kê - kê sao? Hiện tại ta sẽ chứng minh cho ngươi biết ta là nam hài!"
Mắt thấy tiểu gia hỏa này thật sự muốn cởi quần chứng minh thân phận của mình, Cố Nhược Vân phì một tiếng bật cười, vội vàng kéo hắn: "Tiểu Tầm Nhi, nam nữ có khác, làm sao con có thể cởi quần ở trước mặt nữ hài? Cẩn thận chờ sau này con cưới nàng dâu tasẽ nói cho nàng biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.