Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1677: Ba năm (hai)




Edit: kaylee
Tá Thượng Thần gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc lắc đầu, trên mặt của hắn tràn đầy sốt ruột, muốn nói với Cố Nhược Vân chút gì đó, nhưng mà, yết hầu của hắn lại giống như bị ngăn chặn, phát không ra một chút âm thanh.
Cố Nhược Vân không có nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, tay nàng đặt ở trên gai xương đóng Tá Thượng Thần ở trên cột, hít vào một hơi thật sâu.
"Yêu nghiệt, ngươi nhất định phải chịu đựng, ta lập tức sẽ mang ngươi về!"
Phụt!
Sau khi nói xong lời này, Cố Nhược Vân dùng sức rút, gai xương trên bàn tay bị nàng rút ra, máu tươi phun ra mạnh mẽ, nhiễm đỏ xiêm y của nàng.
Tá Thượng Thần hừ một tiếng, khuôn mặt yêu nghiệt trắng bệch, ai có thể tưởng tượng được, yêu nghiệt tuyệt thế đã từng kia phong hoa tuyệt đại kia, vậy mà sẽ trở nên chật vật như thế...
Tâm của Cố Nhược Vân, không nhị được đau một chút.
"Còn có bốn cây, ta chỉ cần rút ra những gai xương đó, chúng ta có thể rời đi, đây là đan dược, ngươi ăn vào đi, có thể giúp ngươi cầm máu." Cố Nhược Vân để một viên đan dược vào trong miệng Tá Thượng Thần, giọng điệu nhu hòa nói.
Tá Thượng Thần sợ run một chút, há mồm ăn vào đan dược, ánh mắt của hắn vẫn liếc về phía nam tử phía sau Cố Nhược Vân, sốt ruột trong mắt càng nồng đậm...
Cố Nhược Vân lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, tay chộp tới phía trên một cây gai xương khác, mạnh dùng một chút lực, nhổ gai xương ra, máu tươi nháy mắt chảy xuôi ra, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác vô cùng đau.
Tá Thượng Thần cắn chặt răng, dù cố không để cho mình lại hừ ra tiếng! Nhưng mà, gai xương này rút ra thống khổ hơn nhiều khi ghim vào...
Cái loại đau đớn sống không bằng chết này hắn đều đã chịu qua, vậy hắn còn sợ gì?
"Còn lại 2 cây, yêu nghiệt, ca ta hắn còn đang ở nhà chờ ngươi."
Cố Nhược Vân vì làm cho Tá Thượng Thần chống đỡ xuống, không tiếc lấy ra Cố Sanh Tiêu, nàng biết, loại thời điểm này có thể làm cho Tá Thượng Thần dấy lên ý chí, chỉ có Cố Sanh Tiêu!
Quả nhiên, nghe thấy lời Cố Nhược Vân nói, mắt Tá Thượng Thần sáng rực lên một chút, hắn gật gật đầu, dùng khẩu hình nói với Cố Nhược Vân một câu: "Tiếp tục."
Tuy rằng hai chữ này hắn không có phát ra âm thanh, nhưng mà, Cố Nhược Vân lại vẫn nghe hiểu rõ.
Tay nàng dừng ở phía trên gai xương trên cổ chân.
Người ghim Tá Thượng Thần ở chỗ này quá mức tàn nhẫn, bốn cây gai xương này đều đâm xuyên qua xương cốt của hắn, có thể tưởng tượng được hắn ở chỗ này thừa nhận thống khổ thế nào! Loại tra tấn đau nhức này, nàng không biết Tá Thượng Thần là như thế nào chống đỡ xuống.
Có lẽ, là hắn không cam lòng!
Không cam lòng không có chính mắt nhìn thấy Cố Sanh Tiêu bình an vô sự! Bởi vậy, mới hoàn toàn dựa vào ý chí kiên trì xuống.
Phụt!
Gai xương lại bị Cố Nhược Vân rút ra, sắc mặt Tá Thượng Thần càng trắng bệch, môi đều bị hắn cắn ra máu tươi, toàn bộ thân thể hắn đều bắt đầu lung lay, như là tùy thời đều có thể ngã xuống.
"Còn lại một cây cuối cùng!"
Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, sau khi uy Tá Thượng Thần ăn vào một viên đan dược, ánh mắt dừng ở phía trên một cây gai xương khác ở cổ tay. Tay nàng hơi hơi mang theo run run, cuối cùng vẫn là kiên định bắt được gai xương.
"Ừ..."
Cây gai xương thứ tư rút ra, làm cho Tá Thượng Thần lại nhịn không được hừ một tiếng, rồi sau đó toàn bộ thân thể của hắn đều đổ xuống phía dưới, vừa vặn ngã vào trên thân thể Cố Nhược Vân.
"Yêu nghiệt."
Cố Nhược Vân quá sợ hãi, dưới hoảng loạn lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Tá Thượng Thần.
Ở dưới nhiều đan dược chữa trị như vậy, Tá thân thể Thượng Thần rốt cục chậm rãi khôi phục đi lại, nhưng mà, hắn đầy người máu tươi vẫn là hiển lộ ra ngược đãi hắn gặp phải mấy ngày nay tới giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.