Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1671: Nơi tuyết hoang (ba)




Edit: kaylee
"Nhưng mà..." Mẫu thân của Tước Nhi có chút khó xử: "Nhà chúng ta không có Kim tệ dư thừa cho Tước Nhi học tập y thuật."
"Chỗ này của ta có một quyển sách."
Cố Nhược Vân lấy ra một quyển sách từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, đưa tới trước mặt Tước Nhi: "Trên quyển sách này là rất nhiều tri thức về phương diện y thuật, ta và vị tiểu cô nương này có duyên, nên tặng cho nàng."
Tước Nhi chớp mắt, thu sách thuốc Cố Nhược Vân đưa tới trước mặt, ngọt ngào hô một tiếng: "Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ."
"Ngươi tên là Tước Nhi sao?" Cố Nhược Vân cong thắt lưng, cười sờ sờ đầu của Tước Nhi: "Nếu ngươi cần, có thể đi Hồng Liên Lĩnh Đệ Nhất thành tìm ta, đây là lệnh bài tiến vào Đệ Nhất thành, có nó, ngươi có thể đi vào Đệ Nhất thành."
Dứt lời, nàng đứng lên, nói với nam nhân bên người: "Tiểu Dạ, chúng ta tiếp tục xuất phát đi."
Thiên Bắc Dạ gật gật đầu, con ngươi yêu dị đảo qua tiểu cô nương tàn nhang.
Chỉ là Cố Nhược Vân không nói, hắn cũng không hỏi.
"Chờ một chút..." Mẫu thân của Tước Nhi muốn nói cái gì đó.
Nhưng mà, nàng vừa dứt lời, đã nhìn thấy hai người kia đi vào hư không, rất nhanh đã biến mất ở trong mắt của bọn họ.
"Nương Tước Nhi à, lúc này đây Tước Nhi các ngươi là gặp được quý nhân, vị cô nương kia giống như có ý muốn thu nàng làm đồ đệ! Hơn nữa, có vẻ nàng còn là đi ra từ trong Đệ Nhất thành, Đệ Nhất thành kia ta biết, là nơi cường giả tụ tập, người nơi đó rất cường đại, tùy tiện một người là có thể diệt một đế quốc!"
Nữ tử lúc trước nói kia có kiến thức rộng rãi, vội vàng giới thiệu với mẫu tử Tước Nhi Đệ Nhất thành trong truyền thuyết kia...
Tước Nhi vẻ mặt mê mang, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mẫu thân nàng lại ngay cả trái tim đều run run một chút, trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.
"Tước Nhi, Ngô thẩm con nói rất đúng, chúng ta gặp được quý nhân!"
——
Trong hư không, Cố Nhược Vân dừng bước lại, đưa lưng về phía nam nhân phía sau, trong mắt thanh lãnh lóe lên một chút hoảng hốt.
"Ta biết chàng khẳng định tò mò, vì sao ta sẽ vô duyên vô cớ trợ giúp tiểu cô nương kia."
Thiên Bắc Dạ cười cười, đi lên phía trước, ôm thân thể Cố Nhược Vân.
"Ta biết, mặc kệ nàng làm cái gì đều có lý do của nàng."
Cố Nhược Vân chậm rãi xoay người, con ngươi nhìn về phía nam nhân phía sau: "Tiểu cô nương kia, ta nhận thức! Không! Hẳn là, ta nhận thức kiếp trước của nàng!"
Một màn mấy năm trước, đến nay giống như một cây kim, hung hăng đâm ở trên trái tim của Cố Nhược Vân.
"Mấy năm trước, ta bị Lâm gia đuổi giết, bản thân bị trọng thương, kết quả được một thôn dân cứu, sau đó ta đã dưỡng thương ở trong thôn kia! Nhưng mà, không nghĩ tới, sau khi ta rời đi, người Lâm gia tìm được thôn trang kia, giết hại sạch sẽ toàn bộ người thôn trang! Vị ca ca của tiểu cô nương tàn nhang này, chính là người lúc đó thu lưu ta! Cho nên, sau khi ta lại về thôn trang kia, nhìn thấy thôn trang nhỏ bị nhiễm đỏ máu."
Cố Nhược Vân hít một hơi thật sâu, nói: "Không nghĩ tới hiện tại ta còn có thể nhìn thấy tiểu cô nương này, chẳng sợ nàng đã quên ta! Nhưng ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng, đã cảm giác được nàng chính là tiểu cô nương năm đó! Nàng thích y thuật, bởi vậy, vừa rồi ta cho nàng quyển sách thuốc kia, là ta chuẩn bị từ lần đầu ta nhận thức nàng, ai biết ta còn chưa kịp tặng đi, nàng đã chết rồi, vì thế, ta chỉ có thể đặt ở trên người."
Tay Thiên Bắc Dạ ôm nàng càng chặt vài phần, giống như muốn hóa giải thống khổ trong lòng nàng.
"Hiện tại nàng đã tìm thấy chuyển thế của nàng ấy, vậy nàng muốn trợ giúp nàng ấy thế nào, ta đều ủng hộ nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.