Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1659: Lại về Ẩn Môn (mười một)




Edit: kaylee
“Cố Nhược Vân, ngươi dám cùng ta đơn đả độc đấu hay không?”
Ánh mắt Tả sử chuyển về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt âm trầm, lạnh giọng hỏi.
“Đơn đả độc đấu?” Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch khóe môi, trong mắt hàm chứa một chút ý cười: “Quá lãng phí thời gian……”
Nghe được lời này, mặt Tả Sử đầy vẻ đắc ý, hắn đã biết thực lực của Cố Nhược Vân này không được, nên ngay cả dũng khí đơn đả độc đấu với hắn đều không có! Chỉ là, liền ở lúc hắn vô cùng đắc ý, âm thanh thanh lãnh của nữ tử lại vang lên lần nữa.
“Không bằng người Ẩn Môn các ngươi cùng nhau lên, như thế nào?”
Ầm!
Lời nói khí phách cuồng vọng này của nàng, giống như một đạo thiên lôi nổ vang ở trong đám người, nổ tất cả mọi người thất điên bát đảo.
Cái gì gọi là người Ẩn Môn cùng nhau lên? Chẳng lẽ nàng không biết thực lực Ẩn Môn rốt cuộc cường đại đến mức nào sao? Không nói tới rồi các trưởng lão Chí Tôn hậu kỳ, chính là những đệ tử Ẩn Môn đó cũng đủ mỗi người một ngụm nước bọt làm nàng chết đuối.
Kết quả, nàng vậy mà còn dám mở miệng nói lời ngông cuồng?
Sau khi Tả Sử ngây ngốc một chút, mới phục hồi tinh thần lại, nổi giận gầm lên một tiếng lập tức vọt qua phía Cố Nhược Vân.
“Cố Nhược Vân, ngươi đi tìm chết đi!”
Khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, hắn đã bị tức giận làm choáng váng đầu óc, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, kia chính là giết đôi huynh muội này!
Chỉ có giết bọn họ, hắn mới có thể hả giận!
Đối mặt với Tả Sử công kích đến, Cố Nhược Vân ngay cả động cũng không động một chút, giống như choáng váng đứng ở tại chỗ.
Xong rồi!
Mắt thấy kiếm trong tay Tả Sử sắp sửa đâm thủng ngực Cố Nhược Vân, Ôn Nguyệt có chút không đành lòng nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm thở dài một tiếng, chỉ là làm nàng không rõ chính là, không phải Cố đại ca vẫn luôn rất thương yêu muội muội của mình sao?
Vì sao lại thờ ơ ở khi muội muội đối mặt với nguy hiểm?
Đang!
Một tiếng vang thanh thúy bỗng nhiên vang lên, làm Ôn Nguyệt mở hai mắt, lúc nàng giương mắt nhìn lên, lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Kiếm của Tả Sử đâm vào phía trên ngực của Cố Nhược Vân, nhưng mà, ngực của nàng lại giống như là do sắt đúc thành, ngay cả y phục đều không có bị rách! Giống như một thanh trường kiếm này đâm vào phía trên sắt thép.
Nhìn thấy một màn này, rốt cuộc sắc mặt Tả Sử cũng xảy ra biến hóa, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
“Ta đã nói rồi, đơn đả độc đấu với ngươi, là lãng phí thời gian của ta.”
Âm thanh thanh lãnh của nữ tử chậm rãi vang lên, làm trái tim Tả Sử đều nhịn không được run lên, vừa định rút kiếm rời đi, lại đúng vào lúc này, hắn phát hiện nữ tử đứng ở trước mặt mình chậm rãi nâng tay lên ——
Bang!
Một cái tát đánh ở trên mặt của Tả Sử, thanh thúy mà vang dội.
Sau đó ——
Thân mình Tả Sử giống như bị vật nặng đánh lui, thân thể đánh thật mạnh vào phía trên vách tường, miệng không ngừng phun máu tươi.
Không sai!
Cố Nhược Vân chỉ là dùng một cái tát, khiến cho Tả Sử thân là Chí Tôn trung cấp bị đánh bay ra ngoài, thẳng đến hắn nằm trên mặt đất, vẫn không thể phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc……
Ôn Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Không phải Tả Sử nói thực lực của Cố Nhược Vân chỉ ở Siêu Phàm hậu kỳ?
Ngươi có gặp qua người thân là Siêu Phàm hậu kỳ có thể đánh bại Chí Tôn trung kỳ trong một giây?
“Cố Nhược Vân, ngươi thật to gan, dám can đảm quấy rối ở Ẩn Môn chúng ta!”
Khuôn mặt Bạch trưởng lão chợt biến đổi, thân hình chợt lóe, nhảy tới trước mặt mọi người: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai với đồ nhi ta, ta khiến cho các ngươi rời đi nơi này, nếu ngươi không nhận cái sai này, chờ ngày Môn chủ chúng ta bế quan ra, chính là ngày chết của ngươi!”
Ông ta biết mình không phải là đối thủ của Cố Nhược Vân, cho nên kéo Môn chủ đang bế quan ra, ông ta tin tưởng, cho dù thực lực của Cố Nhược Vân cường đại cỡ nào, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Môn chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.