Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1657: Lại về Ẩn Môn (chín)




Edit: kaylee
Bước chân Tả Sử lảo đảo vài cái, thiếu chút té ngã trên đất.
Trong mắt hắn tràn đầy thống khổ, còn có vô cùng vô tận giãy dụa.
"Nguyệt Nhi, nàng thật sự, cho tới bây giờ đều không có yêu ta?"
"Không yêu."
Ôn Nguyệt trả lời rất là quyết đoán, không để lối thoát.
Mà hai chữ này, giống như là nghiền chết một cọng rơm cuối cùng, làm cho Tả Sử rốt cục không chịu nổi té ngã trên đất, bỗng nhiên, hắn ha ha cười phá lên, tiếng cười kia tràn ngập điên cuồng.
"Tả Sử đại nhân..."
Trái tim Ôn Nhã khẩn trương lên, sợ Tả Sử sẽ làm khó dễ Ôn gia.
Nhưng hôm nay Tả Sử không liếc mắt nhìn bọn hắn nhiều thêm một cái nào, ánh mắt vẫn ở trên người Ôn Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, ta mặc kệ ngươi yêu ai, hiện tại chúng ta đã bái đường thành thân, ngươi đã không còn đường đổi ý!"
"Tả Sử, lúc trước ngươi nói qua, ngươi hận nhất chính là nam nhân bắt buộc nữ tử, vì sao hiện tại ngươi trở nên giống những người đó?" Ôn Nguyệt gấp lên: "Hành vi của ngươi như vậy, lại khác cầm thú ở chỗ nào?"
Tả Sử cười lạnh một tiếng, từ trên đất bò lên, hắn cúi đầu ngóng nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt mang theo một chút tàn nhẫn.
"Bởi vì, thời điểm tất cả mọi chuyện phát sinh ở trên người người khác, ta có thể dùng góc độ những người đứng xem phê phán việc này! Nhưng mà, một khi phát sinh ở trên người ta, ta mới hiểu được, nếu thật sự yêu một nữ nhân, nhất định phải dùng hết toàn lực chiếm được nàng, nếu không chiếm được còn không bằng hủy đi, Ôn Nguyệt, ta tuyệt đối không cho phép nàng ở cùng những người khác, cho nên, hôm nay nàng tuyệt không có cách rời đi Ẩn Môn!"
Chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh Ôn Nguyệt nằm ở dưới thân những người khác, Tả Sử đã cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế.
Vì thế, cho dù là làm cầm thú lại như thế nào?
Cũng tốt hơn chắp tay nhường nàng!
Nghĩ đến đây, Tả Sử quay đầu nhìn về phía Cố Sanh Tiêu, mặt không biểu cảm nói: "Cố Sanh Tiêu, đoạt nữ nhân với ta, không có kẻ nào có kết cục tốt! Hôm nay các ngươi đến quấy rối hôn lễ của ta, ta đây sẽ cho các ngươi có đi không có về!"
Nói xong lời này, hắn lại chuyển tầm mắt về phía Cố Nhược Vân, lạnh lùng cười: "Cố Nhược Vân, Thiên Nhân trưởng lão thưởng thức ngươi cũng không ở chỗ này! Cho nên, hôm nay, không ai có thể cứu ngươi! Nếu ngày đó ngươi lấy được truyền thừa Ẩn Môn, ta là vạn vạn không dám động ngươi, nhưng mà, ta lại nghe nói ngươi truyền thừa thất bại! Như thế, ngươi không có chỗ lợi gì đối với Ẩn Môn chúng ta, cho dù là giết ngươi, Thiên Nhân trưởng lão cũng sẽ không thể báo thù cho ngươi, nhiều lắm là làm cho ta chịu chút trừng phạt mà thôi!"
Lời nói của Ôn Nguyệt đã làm cho Tả Sử đi vào đến trạng thái điên cuồng, trong lòng hắn đã không có tính toán khác, thầm nghĩ giết đôi huynh muội này trước.
"Tiểu Dạ, đối phó những người này, không cần chàng ra tay."
Cảm nhận được của khí thế nam tử bên cạnh, Cố Nhược Vân nâng tay lên, ngăn cản hắn, nhàn nhạt nhếch khóe môi: "Cho dù toàn bộ những người này lên, ta cũng không sợ hãi!"
Nàng không còn là nàng khi lần đầu tiên tiến vào Ẩn Môn, hiện giờ nàng đã tới Chí Tôn hậu kỳ, khoảng cách Cửu Chuyển cũng chỉ có một bước xa.
Hiện tại nàng, cho dù là đối mặt với Môn chủ Ẩn Môn cũng không cần lại có lo lắng gì.
"Được."
Thiên Bắc Dạ nâng lên khóe môi: "Nếu nàng sợ những người này ô uế tay nàng, để cho ta thay thế nàng ra tay!"
Lời nói không coi ai ra gì của hai người này hoàn toàn chọc giận Tả Sử, hắn tức giận hai mắt phun lửa, nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân: "Cố Nhược Vân, không nghĩ tới qua lâu như vậy, ngươi vẫn là càn rỡ như thế! Chỉ bằng ngươi cũng dám kêu gào ở Ẩn Môn ta? Càng là mở miệng nói lời ngông cuồng! Lát sau ta sẽ làm cho ngươi hiểu rõ cái gì là tuyệt vọng chân chính!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.