Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1653: Lại về Ẩn Môn (năm)




Edit: kaylee
"Bọn họ?" Thiên Bắc Dạ nghĩ nghĩ, nói: "Chờ sau khi chúng ta thành thân lại nói."
Hắn cũng không muốn để cho hôn sự của Thanh Long và Bạch Hổ ảnh hưởng đến bọn họ...
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, mà là đặt ánh mắt ở bên trong sân.
Thực lực của những hộ vệ đó đều chẳng phải rất cường đại, ba thú Thanh Long không cần tiêu phí khí lực quá lớn đã giải quyết sạch sẽ những người này! Cũng đúng lúc này, Bạch Hổ mang một hắc bào nam tử đang hôn mê bước nhanh mà đến.
"Ca!"
Lúc nhìn thấy nam tử kia, Cố Nhược Vân vội vàng chạy lên, sau khi nàng trông thấy trên người nam tử che kín vết thương, sát khí nồng đậm từ trên thân thể nàng phát ra, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
"Ôn gia!"
Nàng nắm chặt nắm tay, từng từ từng chữ nói: "Nếu không diệt các ngươi, Cố Nhược Vân ta thề không làm người!"
Sau khi nói xong lời này, nàng vội vàng xuất ra một viên Trì Dũ đan nhét vào trong miệng Cố Sanh Tiêu, cùng lúc đó, nàng cũng đồng thời uy hắn ăn xong đan dược giải trừ thể chất con rối.
Đan dược vào miệng lập tức hóa, hóa thành dòng nước mát bao vây lấy trái tim của nam nhân.
Sau khi Cố Nhược Vân chờ đợi đến sốt ruột, mí mắt của nam nhân đang hôn mê run lên, chậm rãi lặng lẽ mở ra.
"Tiểu muội?"
Ánh vào trong mắt nam tử là một khuôn mặt thanh lệ, sau khi nhìn thấy dung mạo thanh lệ kia, nam tử sửng sốt một chút, không khỏi hỏi ra: "Vì sao muội lại ở chỗ này?"
"Ca."
Cố Nhược Vân giương khóe môi lên, lộ ra một chút tươi cười: "Ta tới đón huynh về nhà."
Ta tới đón huynh về nhà...
Bốn chữ này làm cho trong lòng Cố Sanh Tiêu xúc động, hắn há miệng muốn nói cái gì đó, lại phát hiện nói không nên một câu, yết hầu rất là khô ráp.
"Ca, huynh yên tâm, ta đã giúp huynh giải trừ khống chế, từ đây về sau, huynh không bao giờ là con rối nữa, không bao giờ cần nghe theo mệnh lệnh của người khác nữa."
Cố Sanh Tiêu hơi hơi động, con ngươi đen rõ ràng sáng hơn trước kia vài phần, thật lâu sau, hắn mới cười khổ mà nói: "Ta biến thành con rối, là vì muốn trợ giúp muội, không nghĩ tới cuối cùng lại làm liên luỵ tới muội..."
"Hiện tại huynh cũng có thể giúp ta," Cố Nhược Vân chớp mắt với Cố Sanh Tiêu: "Cha vẫn luôn muốn giao Hồng Liên Lĩnh cho ta quản lý, nhưng mà thế lực trong tay ta quá nhiều, nếu thêm một Hồng Liên Lĩnh nữa thì rất vất vả, bởi vậy, ta tính chuyển giao Hồng Liên Lĩnh cho huynh, nếu huynh thật sự cảm thấy liên lụy ta, thì huynh thay ta quản lý lãnh địa này, hơn nữa..."
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Tuy rằng huynh đã giải trừ khống chế, nhưng mà thực lực lại bảo tồn, lấy năng lực hiện tại của huynh, hoàn toàn có thể nắm tốt toàn bộ Hồng Liên Lĩnh trong tay!"
Cố Sanh Tiêu nhìn khuôn mặt của Cố Nhược Vân, khẽ gật đầu: "Được."
Đối với yêu cầu của muội muội, hắn chưa bao giờ cự tuyệt.
"Mặt khác..." Cố Nhược Vân nhíu mày: "Tá Thượng Thần vì tìm dược cho huynh có vẻ đã xảy ra vấn đề gì đó, một loại dược liệu cuối cùng này là hắn để cho người khác đưa tới phủ Lĩnh chủ! Dưới tình hình chung, hắn sẽ tự mình đưa tới, hơn nữa cùng ta cùng nhau đi cứu huynh, nhưng hắn không có hiện thân, như thế xem ra, yêu nghiệt Tá Thượng Thần kia khẳng định gặp phiền toái! Ca, ta muốn đi tìm hắn."
Nếu Tá Thượng Thần thật gặp phiền toái, kia cũng là bởi vì nàng, nàng không cách nào ngồi xem mặc kệ.
"Chúng ta cùng đi," Sau khi Cố Sanh Tiêu nghe đến tên Tá Thượng Thần sửng sốt một chút, sau đó nói: "Chỉ là trước đó còn có một việc ta muốn làm."
"Chuyện gì?"
"Tiểu muội, muội còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói với muội sao? Ôn Nguyệt Ôn gia từng đã cứu ta, là nàng mạo hiểm thả ta rời đi Ôn gia, hiện giờ, nàng bị người Ôn gia áp chế gả cho Tả Sử Ẩn Môn, ta không thể không quan tâm nàng! Dù sao, nàng từng giúp ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.