Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1646: Lâm Tuyết không có đầu óc (tám)




Edit: kaylee
Hồng Liên Lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Lâm Tuyết trước mặt: "Ta nghe hộ vệ thông truyền, nói ngươi đang lớn tiếng ồn ào, nói bản Lĩnh chủ cường - bạo ngươi?"
Ở trong lời nói của nam nhân, rõ ràng lộ ra sát khí mãnh liệt, Lâm Tuyết lại như thế nào chống đỡ nổi khí tràng cường đại như thế? Thân mình run lên, thiếu chút ngã sấp xuống.
"Lĩnh chủ, Tuyết nhi vốn muốn đến thư phòng xin lỗi ngài, hơn nữa cáo biệt, ai biết ta vừa vào thư phòng..." Lâm Tuyết rơi lệ đầy mặt, thống hận chỉ trích gã sai vặt đã hôn mê đi: "Người này lập tức nhào tới làm ra chuyện không bằng cầm thú đối với ta! Tuyết nhi cho rằng ở trong thư phòng chỉ có Lĩnh chủ, bởi vậy mới hiểu lầm Lĩnh chủ, Tuyết nhi thật là vô tội ! Xin Lĩnh chủ làm chủ vì Tuyết nhi!"
Thấy Lâm Tuyết vẫn biện giải vì bản thân, con ngươi Hồng Liên Lĩnh chủ càng lãnh khốc: "Thanh Lâm, đi đánh thức hắn."
"Vâng, Lĩnh chủ."
Nghe vậy, một gã hộ vệ đứng sau lưng Hồng Liên Lĩnh chủ đi tới trước mặt gã sai vặt, nâng tay hung hăng vỗ một chưởng ở trên lưng hắn, mà ở dưới một chưởng này, rốt cục gã sai vặt kia tỉnh lại.
Lúc này, dược hiệu của hắn đã qua đi, nhưng mà, phía trước ôn tồn cùng Lâm Tuyết lại ở bên trong óc, làm cho sắc mặt của hắn hơi đổi, vội vàng đi đến trước mặt Hồng Liên Lĩnh chủ, hung hăng đụng vang đầu.
"Lĩnh chủ, cầu Lĩnh chủ tha mạng, vừa rồi tiểu nhân uống xong chè hạt sen Lĩnh chủ đại nhân ban cho, không biết vì sao lập tức cảm thấy cả người khô nóng, đúng lúc này, Lâm Tuyết cô nương đi đến, sau khi nàng đi vào lập tức cởi y phục của tiểu nhân, hơn nữa hô tên Lĩnh chủ đại nhân người, còn nói muốn sinh một đứa trẻ vì Lĩnh chủ đại nhân, sau khi tiểu nhân nghe xong mấy câu nói đó lập tức đánh mất ý thức, kết quả đã xảy ra tình cảnh này."
Gã sai vặt cũng không có nghe được Lâm Tuyết kêu tên Lĩnh chủ, càng là chưa từng nghe tới nàng nói muốn sinh một đứa trẻ vì Lĩnh chủ, nhưng mà, hắn biết nói sao có lợi cho mình nhất!
Trốn tránh trách nhiệm, không chỉ cho Lâm Tuyết có cơ hội!
"Ngươi nói hưu nói vượn!"
Sắc mặt Lâm Tuyết đại biến, tức giận chỉ gã sai vặt: "Rõ ràng là ngươi không để ý sự đồng ý của ta bắt buộc ta, còn dám trả đũa, Lĩnh chủ đại nhân, người nên làm chủ vì ta, loại cặn bã này nên thiên đao vạn quả chết không toàn thây!"
Ngay tại khi hai phương chỉ trích lẫn nhau, Cố Nhược Vân đã đẩy tay Thiên Bắc Dạ ra, chậm rãi đi đến bên bàn học, cầm lấy bát không đặt tới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút.
"Vân Nhi, thế nào?" Hồng Liên Lĩnh chủ chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, hỏi.
Cố Nhược Vân đặt bát xuống dưới, nhàn nhạt mở miệng: "Có hơi thở của Hợp - Hoan thảo."
Hợp - Hoan thảo, chỉ cần nghe hai chữ hợp - hoan, có thể hiểu rõ đến cùng là có ý tứ gì!
Sắc mặt Lâm Tuyết từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh chuyển trắng, bỗng nhiên, nàng ta như là điên rồi vọt tới phía Cố Nhược Vân.
"Tuyết nhi!"
Lâm Dương quá sợ hãi, vội vàng ôm lấy muội muội đã không khống chế được bản thân: "Ngươi đừng lại náo loạn, chẳng lẽ ngươi thật muốn hại chết mình mới cam tâm?"
Nếu Lâm Tuyết dụ - dỗ Lĩnh chủ không thành, nói không chừng còn có thể xử phạt nhẹ, nếu nàng ta đụng tới đại tiểu thư, với cá tính của Lĩnh chủ khẳng định sẽ làm nàng ta sống không bằng chết!
"Cố Nhược Vân, tiện nữ nhân ngươi này, ngươi sợ ta có được Lĩnh chủ đại nhân, ngươi sợ sau khi ta sinh nhi tử cho Lĩnh chủ đoạt địa vị của ngươi!" Lâm Tuyết không ngừng giãy dụa ở trong lòng Lâm Dương, giống như đồ điên chửi ầm lên nói: "Ngươi chỉ là một nữ nhi phá sản, ngươi cầm thế lực của Lĩnh chủ gả cho nam nhân khác, cùng cấp dùng Hồng Liên Lĩnh này nuôi một tiểu bạch kiểm, đồ ăn cây táo, rào cây sung như ngươi, một nữ nhân như ngươi dựa vào cái gì có được Hồng Liên Lĩnh? Ta muốn sinh đứa nhỏ cho Lĩnh chủ, cùng ngươi đoạt lãnh địa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.