Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1640: Lâm Tuyết không có đầu óc (hai)




Edit: kaylee
Hắn vốn muốn cho muội muội nhà mình lưu lại một ấn tượng tốt với Lĩnh chủ, ai nghĩ nha đầu này rất không có đầu óc! Vậy mà vu hãm đại tiểu thư ở trước mặt Lĩnh chủ, lấy trình độ bao che khuyết điểm của Lĩnh chủ, là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
"Lĩnh chủ!"
Lâm Tuyết hất bỏ tay của Lâm Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ quật cường: "Lĩnh chủ, ta không có đổi trắng thay đen! Ta chỉ là biết mình phạm sai lầm, đến xin lỗi đại tiểu thư mà thôi."
Đùng!
Một tiếng vang thanh thúy, vang lên ở trong phủ đệ, cũng làm cho tất cả mọi người ở đây yên tĩnh xuống, khiếp sợ nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ đứng ở trước mặt Lâm Tuyết kia.
Lâm Tuyết ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Đông Phương Ngọc, nàng ta không thể tin được, phu nhân cũng dám đánh nàng ta ở trước mặt nhiều người như vậy!
Chẳng lẽ, nàng không sợ người Hồng Liên Lĩnh có ý kiến với nàng?
Thật hiển nhiên, Lâm Tuyết này quá coi trọng mình, người Hồng Liên Lĩnh cơ bản đều thật bao che khuyết điểm, hơn nữa chỉ nghe lệnh Lĩnh chủ, đối với bất kỳ quyết định nào của phu thê Lĩnh chủ, đều sẽ không có ý kiến.
"Ngươi... Ngươi đánh ta?"
Hốc mắt Lâm Tuyết đỏ lên, gò má bên trái sưng rất cao, làm trong lòng nàng ta càng ủy khuất, khóc lóc nói: "Phu nhân, cho dù ngươi là thê tử của Lĩnh chủ, thì ngươi cũng không thể đánh người lung tung."
"Tuyết nhi!"
Trái tim Lâm Dương căng thẳng, dùng sức bắt được cánh tay của nàng ta, sắc mặt xanh mét nói: "Nhanh theo ta đi! Phu nhân là ngươi mạo phạm không được!"
"Lâm Dương, để cho nàng ta ở chỗ này!" Đông Phương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Lâm Dương, nhàn nhạt phân phó nói.
Cho dù Lâm Dương muốn mang Lâm Tuyết đi, lại không thể động đậy ở dưới loại áp bách này của Đông Phương Ngọc, đáy mắt toát ra sợ hãi thật sâu.
Hắn hối hận!
Hối hận không có để ý kỹ muội muội, càng là hối hận nghe theo nàng mang nàng tiến đến nơi này.
"Ngươi vừa nói nữ nhi của ta đánh ngươi?" Ánh mắt của Đông Phương Ngọc chuyển tới trên người Lâm Tuyết, cười lạnh ra tiếng: "Tính cách nữ nhi của ta ta hiểu, người giống như ngươi, thông thường nàng sẽ không để vào mắt, ngay cả nhìn đều không muốn liếc mắt nhìn một cái."
Còn không phải sao?
Thời điểm hai người ở trên đường phát sinh tranh cãi, từ đầu tới cuối Cố Nhược Vân đều không có liếc nhìn nàng ta một cái, nếu không phải nàng ta vọng tưởng giữ chặt Cố Nhược Vân, cũng sẽ không trêu chọc đến Thiên Bắc Dạ.
Bởi vậy, sau khi nghe thấy lời này của Đông Phương Ngọc, hận ý trong lòng Lâm Tuyết càng sâu.
Không phải nàng là nữ nhi của Lĩnh chủ à? Nếu không ỷ vào uy phong của Lĩnh chủ há có thể không coi ai ra gì như thế? Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng ta sẽ sinh hạ đứa nhỏ vì Lĩnh chủ, hơn nữa thay thế nàng!
"Ngươi cảm thấy không phục, phải không?" Đông Phương Ngọc cười lạnh nhìn về phía Lâm Tuyết: "Trước không nói đến ai đúng ai sai! Đã nói nữ nhi của ta đánh ngươi! Nếu không phải là ngươi làm ra chuyện làm cho nàng không cách nào dễ dàng tha thứ, nàng cũng sẽ không đánh ngươi! Cho dù không phải như vậy, là có năng lực được không? Nữ nhi của ta muốn đánh ai thì đánh kẻ đó! Nàng muốn giết ai, ta cũng sẽ giúp nàng cùng nhau giết! Ngươi tính là cái gì, dám tới nơi này giả bộ đáng thương dành đồng tình? Đừng cho là ta không biết ngươi giả vờ nhận lỗi, trong lời nói lại khắp nơi làm thấp đi nữ nhi của ta! Hiện tại không chỉ nữ nhi của ta đánh ngươi, ta cũng đánh ngươi, ngươi muốn như thế nào?"
Một phen lời nói khí phách này của Đông Phương Ngọc làm cho Lâm Tuyết đương ngốc ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn Đông Phương Ngọc.
"Ta nghĩ đến các ngươi đều sẽ nói đạo lý, không nghĩ tới..."
"Đạo lý?"
Đột nhiên, một tiếng cười lãnh khốc truyền đến từ một bên.
Ở trước mắt bao người, Hồng Liên Lĩnh chủ chậm rãi đứng lên, mặt mày tràn đầy cuồng vọng, âm thanh càng là vô cùng khí phách: "Ở trong Hồng Liên Lĩnh này, nữ nhi và nàng dâu của ta nói chính là đạo lý!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.