Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1601: Cứu người (sáu)




Edit: kaylee
"Nàng nhưng còn nhớ rõ nơi trục xuất?" Trong mắt Thiên Bắc Dạ hiện lên một tia sáng sắc bén, hỏi.
"Nhớ được, lúc trước chàng vì cứu ta mạnh mẽ tăng lên thực lực, nên hôn mê bất tỉnh, ta vì cứu chàng đi nơi trục xuất tìm kiếm Địa Ngục Chi Liên, chẳng lẽ chàng khôi phục trí nhớ ở nơi trục xuất?"
Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn nam tử tuyệt thế trước mặt.
Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu: "Không sai, lần đó từ sau khi ta tỉnh lại, ta đã khôi phục trí nhớ."
"Nói cách khác, chàng luôn luôn giả ngây giả dại ở trước mặt ta?"
Cố Nhược Vân cắn chặt răng.
Thế cho nên Thiên Bắc Dạ đều có thể nghe được âm thanh nàng nghiến răng.
Lần đó từ sau khi tỉnh lại, Thiên Bắc Dạ vẫn là dáng vẻ vô tội kia, nàng căn bản là chưa từng hoài nghi người này đã khôi phục trí nhớ.
Vậy đến cùng là khi nào thì mới phát hiện đây?
Có lẽ là ở trong bất tri bất giác, tính cách Thiên Bắc Dạ đã xảy ra thay đổi, không lại vô tội đáng thương giống như trước kia nữa, ngược lại trở nên vô cùng cường đại! Nhưng mà, duy nhất không thay đổi là, trái tim si tình của hắn đối với nàng.
Nhưng thế nào Cố Nhược Vân đều không nghĩ tới, hắn vậy mà ở khi đó đã khôi phục trí nhớ, nói cách khác, Cố Nhược Vân vẫn luôn bị hắn lừa gạt.
"Được rồi, còn có ta hỏi chàng, chàng và chủ nhân đời trước của Thượng Cổ Thần Tháp có quan hệ như thế nào? Không đúng, hẳn là, ta và nàng có quan hệ như thế nào?"
Mấy ngày nay tới giờ, trong lòng Cố Nhược Vân luôn luôn có một suy đoán, lại vẫn không dám xác nhận, vì vậy loại thời điểm này nàng đã nhân cơ hội hỏi ra.
Tĩnh!
Toàn bộ phòng, đều là một mảnh yên tĩnh.
Tĩnh đến Cố Nhược Vân có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nam nhân ở bên người nàng...
Ngay tại lúc nàng cho rằng Thiên Bắc Dạ sẽ không trả lời vấn đề này của nàng, âm thanh khàn khàn của nam nhân kia lại vang lên: "Qua nhiều năm như vậy, nàng hẳn là có thể đoán được, chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, vẫn luôn chỉ có một mình nàng."
Tuy rằng trong lòng sớm có suy đoán, nhưng ở sau khi chứng thực, trái tim Cố Nhược Vân vẫn là không khỏi run run một chút.
"Nói cách khác, bạch y nữ tử ta đã từng thấy ở ảo cảnh kia, chính là ta?"
Khó trách!
Khó trách Tử Tà lại lựa chọn nàng, Cửu Hoàng lại nhận nàng làm chủ.
Tất cả những thứ này đều là vì nàng chính là chủ nhân đời trước của Thượng Cổ Thần Tháp.
Không!
Hẳn là, người đứng đầu Thượng Cổ Thần Tháp vĩnh viễn chỉ có một mình nàng!
"Ta ở ảo cảnh từng trông thấy một màn, chàng cầm kiếm đâm vào người ta, tiểu Dạ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Cuối cùng, nàng vẫn là hỏi ra vấn đề này.
Cánh tay ôm nàng của Thiên Bắc Dạ hơi hơi cứng đờ, thật lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng: "Nếu ta nói người kia không phải là ta, nàng tin sao?"
"Ta tin."
Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn nam tử, trong mắt tràn đầy kiên định.
"Chỉ cần chàng nói không phải là chàng, ta đây sẽ tin chàng."
"Vân Nhi."
Một tay Thiên Bắc Dạ ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, xoay người đè ép lên, ngay tại lúc hắn muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ giống tối hôm qua, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa.
"Cố cô nương, tộc trưởng chúng ta tỉnh, để cho ta tới mời ngươi đi qua."
Hưng trí bị quấy rầy, Thiên Bắc Dạ nhíu mày, hắn ngược lại là không nói thêm gì, cầm một bộ y phục lập tức khoác ở trên người Cố Nhược Vân.
"Đi thôi."
"Ừ."
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng gật đầu, sau khi rửa mặt xong, lập tức mở ra cửa phòng.
Ở ngoài cửa phòng, đứng một thiếu niên tuấn mỹ.
Thiếu niên này ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, dáng người rất là cao to, sau khi hắn trông thấy Cố Nhược Vân mở ra cửa phòng, gò má không khỏi đỏ lên, dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nàng chính là nữ tử nhân loại cứu tộc trưởng sao? Không nghĩ tới dáng vẻ vẫn là rất đẹp mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.