Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1581: Long tộc (một)




Edit: kaylee
Cố Nhược Vân nhìn mọi người trước mặt, vẻ mặt vân thanh phong đạm.
"Ta đột nhiên cảm thấy, đối phó các ngươi dùng thời gian ba giây quá lãng phí, một giây là đủ."
Mọi người đều là ngẩn ra, sau đó cười vang, có một số người càng là cười đến không thẳng nổi thắt lưng.
Bọn họ gặp qua kiêu ngạo, còn chưa từng thấy người kiêu ngạo đến trình độ như thế. Nàng vậy mà nói đối phó bọn họ chỉ cần một giây?
Nhưng mà, ngay ở trong lúc mọi người cười to, nữ tử chậm rãi nâng cánh tay lên...
Thượng Cổ Thần Tháp tản ra ánh sáng màu tím đột nhiên xuất hiện ở trong hư không, còn không chờ mọi người phản ứng lại đã hung hăng tạp xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ, làm cho cả sơn mạch đều theo đó run run một chút, mọi người dưới thần tháp to lớn kia, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị áp thành bánh thịt.
"Chúng ta đi."
Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Lam Ca còn đang ngẩn người, khẽ nhíu mày, nói.
Lam Ca ngây ngốc chớp mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ xuất trần của nữ tử, muốn nói cái gì đó, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Đang lúc Lam Ca lòng tràn đầy rung động, phía trước xuất hiện một bóng dáng tuyệt sắc lọt vào bên trong tầm mắt của hắn.
Nam nhân tóc bạc hồng y, trên mặt dương tươi cười nhợt nhạt, chỉ có lúc đối mặt với thanh y nữ tử kia, tươi cười mới dịu dàng, mắt hiện chút lo lắng.
"Chuyện giải quyết xong rồi?"
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Tiểu Dạ, người này là người quen của ta, cũng là một bán thú nhân, mẫu thân của hắn là công chúa Long tộc, phụ thân là nhân loại, ta từng đáp ứng hắn, nếu muốn đi Long tộc sẽ mang theo hắn."
Thiên Bắc Dạ nhàn nhạt gật gật đầu, khóe môi mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân: "Vân Nhi, vậy chúng ta đi thôi."
Nhìn nam tử tóc bạc ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng kia, không biết vì sao, trong lòng Lam Ca ẩn ẩn có chút thất lạc, nhưng mà rất nhanh hắn đã khôi phục lại. Nữ tử vĩ đại như Cố Nhược Vân, phỏng chừng cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể xứng đôi.
"Lam Ca."
Đột nhiên, hình như Cố Nhược Vân nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Lam Ca, hơi hơi nhíu mày: "Đúng rồi, Lam Ca, u hồn lúc trước ngươi nhìn thấy còn ở?"
Lam Ca sửng sốt một chút, không rõ Cố Nhược Vân hỏi cái này có dụng ý gì.
Hắn trầm mặc một lúc lâu mới khẽ gật đầu: "Lúc đó u hồn kia quá mức cường đại, cho nên rất nhiều cường giả muốn tiêu diệt lão đều táng thân ở trong tay lão, chúng ta đều là liều chết mới trốn thoát."
Ngày đó, u hồn kia tận lực chế tạo kỳ tích, vì làm cho người ta cho rằng Thần Khí xuất thế, hơn nữa làm rất nhiều cao thủ đi đến.
Ai có thể nghĩ đến, đợi bọn họ cũng không phải là Thần Khí trong truyền thuyết, mà là một linh hồn muốn trọng tố thân thể.
Ban đầu lão chỉ muốn đoạt được thân thể của nhân loại, nhưng mà, sau khi nhìn thấy Lam Ca, mục tiêu của lão lại ở trên người Lam Ca, làm cho những người khác đều không lọt nổi mắt xanh của lão.
"Mang ta đi nơi đó một chuyến."
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói.
Cho dù trong lòng Lam Ca kinh ngạc, trên mặt không biểu lộ một chút nào, hắn gật gật đầu: "Được."
...
Phía trên sơn mạch cách nơi này không xa, loáng thoáng lộ ra một áp bách cường đại, nếu có người có thể cẩn thận quan sát tình cảnh trên sơn mạch, sẽ phát hiện Linh Thú ban đầu tung hoành bên trong sơn mạch, chỉ có một chỗ chung quanh động phủ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hơn nữa, ngay cả hơi thở Linh Thú đều cảm thụ không được.
Lúc này, ở gần động phủ, ba người dừng bước chân.
Bên trong ba người kia, xuất sắc nhất không thể nghi ngờ là đôi tình lữ. Chỉ thấy nam nhân bên trong tình lữ là một đầu tóc bạc, trường bào màu đỏ, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ âm trầm, chỉ có lúc nhìn về phóa nữ tử âu yếm bên người, mới triển lộ ra một chút tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.