Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1560: Cấm địa Minh Phủ 4




Suy nghĩ của Hoàng Oanh không tồi, nhưng mà đã định là không thể thực hiện được!
Thời điểm nàng chờ Cố Nhược Vân nhận lấy thanh chủy thủ, một đạo giọng nói âm trầm từ sau lưng truyền đến làm thân thể nàng đột nhiên run lên, phảng phất có một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu.
" là ai cho phép ngươi tới đây?"
Giọng nói của nam nhân trừ bỏ âm lãnh, còn lộ ra sát ý nồng đậm.
Sắc mặt Hoàng Oanh trắng bệch một chút, nàng quay đầu nhìn về phía nam tử hồng bào không biết xuất hiện tư khi nào, cắn cắn môi mỏng: " thiếu chủ, ta nghe nói ngươi mang Cố cô nương trở về, bởi vậy liền tiến đến bái phỏng một chút, tuyệt đối không có ác ý."
Nam nhân dường như không muốn nghe thấy Hoàng Oanh giải thích, lạnh lẽo nói: " Lần thứ ba! Ngươi lựa chọn lăn hay là chết?"
Hoàng Oanh tin rằng nếu mình tiếp tục muốn ở lại, người nam nhân này sẽ không lưu tình mà giết nàng!
Vì cái gì? tốt xấu gì mình cũng là nữ nhi Chủ Phủ, vì sao nam nhân này cứ muốn giết nàng?
" Nếu thiếu chủ đã nói vậy, hiện ta ta sẽ rời đi."
Hoàng Oanh rất nhanh liên khôi phục biểu tình, ánh mắt lập lòe không biết nghĩ cái gì.
" không có lần thứ tư!"
Thiên Bắc Dạ nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hoàng Oanh: " Nếu lần thứ tư ngươi còn dám lắc lư đến trước mặt ta, ta sẽ lập tức làm cho ngươi huyết bắn đương trường! Trừ bỏ ngoài Vân nhi ra, ta không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào. LĂN!"
Đây là lần đầu tiên Thiên Bắc Dạ nói một lời dài với Hoàng Oanh, nhưng mà những lời nói này lại làm cho trái tim Hoàng Oanh run rẩy không thôi.
Bất quá, bình thường Hoàng Oanh tu dưỡng cùng không tồi, nếu đổi thành nữ nhân khác nghe nhục nhã như thế nhất định sẽ thẹn quá thành giận, nhưng mà trên mặt nàng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, hơi hơi cúi người nói: " Thiếu chủ, Hoàng Oanh liền rời đi, không quấy rầy thiếu chủ cùng Cố cô nương."
Ngay từ đầu, nàng xác thật bị sự xuất hiện đột ngột của Thiên Bắc Dạ làm cho hoảng sợ, nhưng mà lấy tâm tính nàng, hiện tại đã khôi phục biểu tình như lúc đầu!
" mang theo đồ của ngươi, lăn."
Từ đầu đến cuối, Thiên Bắc Dạ không có nhìn Hoàng Oanh lấy một cái, dường như liếc nhìn nàng một cái sẽ vũ nhục hai mắt của hắn.
Ngực Hoàng Oanh phập phồng không thôi, nhưng chung quy nàng vẫn tiến lên cầm lây thanh chủy thủ, chậm rãi hướng ngoài cửa đi đến.
Phanh!
Trong phút chốc Hoàng Oang bước ra ngoài cửa, Thiên Bắc Dạ phất tay đem cửa phòng hung hăng đóng lại, con ngươi của hắn dừng trên người Cố Nhược Vân, đôi mắt đã không còn thị huyết âm lãnh như vừa rồi, ngược lại mang theo một ánh sáng nhu hòa.
" Vân nhi, nữ nhân kia không có dọa đến ngươi đi?"
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: " Nàng cũng không đáng sợ, vì sao sẽ dọa đến ta?"
" Phải không?" Thiên Bắc Dạ đi ra phía trước, đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, " ta sợ nữ nhân kia lớn lên quá xấu, mới có thể dọa ngươi."
Đối với những người Minh Phủ khác thì Hoàng Oanh đẹp như thiên tiên, nhưng trong miệng Thiên Bắc Dạ lại biến thành xấu đến nỗi hù chết người! Không biết Hoàng Oanh nghe thấy một câu này, có thể bảo trì bình tĩnh trên mặt được hay không.
" Nếu không phải ta tính đem Minh Phủ này tặng cho ngươi, ta thật muốn giết nàng!" Thiên Bắc Dạ nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với Hoàng Oanh bất mãn đến cực điểm, " bất quá, nếu ta đem Minh Phủ tặng cho ngươi, người trong Minh Phủ cũng là của ngươi, cho nên chỉ có ngươi mới có tư cách xử lý bọn họ."
Một lời nói này, Thiên Bắc Dạ nói ra cực kỳ nhẹ nhàng, phảng phất với hắn mà nói giết người so với uống nước đơn giản hơn nhiều.
" Đúng rồi," Cố Nhược Vân tựa hồ nghĩ tới cái gì, " Vừa rồi ngươi đi gặp những lão gia hỏa đó, có hỏi được nơi Huyết Tích quả hay không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.