Phế Hoàng Hậu

Chương 6: Nàng đã chết




Ông lão nheo mắt nhìn nàng
"Tuy nhiên, nếu ngươi không muốn, ta có cách khiến cho ngươi cả đời bình an, bình thản mà sống hết quãng đời còn lại như một người bình thường"
Nàng trầm ngâm suy nghĩ, đây có thể gọi là lời nguyền bất tử phải không? Vậy nếu sống lại, nàng sẽ làm gì? 
"Ta cần thời gian"
Ông lão mỉm cười
"Không vội không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nhưng cách ngày trăng tròn chỉ còn 5 ngày nữa thôi, ta cần câu trả lời từ ngươi"
Nói xong, ông lão phất tay, căn phòng chứa toàn gươm giáo liền biến thành một phòng ngủ đơn giản, sạch sẽ. Sẽ là như vậy nếu như không có một khối đen đằng đằng sát khí kia đang nhìn nàng...
Nàng khó hiểu nhìn ông lão
"Haha, nha đầu,võ công của ngươi cũng lâu ngày không sử dụng rồi, ta cần biết trình độ của ngươi"
Nàng gật đầu, khối đen kia liền lao về phía nàng
Chết tiệt, cái khối này quá nhanh, nàng căn bản không bắt kịp tốc độ của nó
Choang, tiếng binh khí chạm nhau
Rầm, gãy giường...
Bụp, màn bị xé
Phạch,tiếng da thịt chạm nhau
Nàng trừng mắt, cái khối đen này đang tấn công nàng mà, sao tự dưng lại đè nàng ra là sao? Chiêu thức mới à? Hãy là giương đông kích tây??!
Rồi vụt, cái khối đen biến mất, nàng lắc đầu, từ chối cho ý kiến
Cuộc sống của nàng lại trở lại như khi ở Thọ Trì
Ban ngày luyện võ, ban đêm đánh đàn, đấu võ mồm với lão đồng kia, còn cái khối đen kia không hiểu sao rất bám nàng, hôm qua còn hái hoa cài lên tóc nàng, sau đó lại như thẹn thùng mà bẽn lẽn nhìn nàng
Vương Du "...."
Mặt nàng rất xấu, rất xấu đó có biết không hả?!
Được rồi, đó là một con rối, nó không biết xấu đẹp "..."
4 ngày trôi qua....
Buổi sáng ngày thứ 5, ông lão kia gọi nàng ra đánh cờ cùng lão, nàng đã sớm có quyết định của mình, nàng sẽ sống cuộc sống bình thường, không cần bất tử, chỉ cầu an ổn.
Ông lão thản nhiên bày cờ, rồi còn rất tự nhiên mời nàng đi trước
Cạch-" Ngươi đã có câu trả lời chưa?"
Cạch- "Ta..."
Nàng chưa kịp nói, thì khối đen hốt hoảng chạy vào, một mực sống chết lôi nàng ra đại sảnh
"Từ từ thôi Than Than, từ từ để ta....đi"
Nàng bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, Dao Dao...Dao Dao, Dao Dao sao thế này?
Nàng vộ chạy đến đỡ Dao Dao, khắp người nàng toàn máu, thậm trí có vài vết thương đã chuyển sang máu đen, nàng đã làm gì thế này?
Dao Dao không nói không rằng, đem lá thư đầy máu trong ngực đưa cho Vương Du, sau đó mới an tâm ngất đi.
Nàng nhờ Than Than (do đen một cục nên Vương Du gọi khối đen kia là than -,-) bế Dao Dao vào trong,còn nàng vất vả chạy đôn chạy đáo cả đêm,khó khăn lắm mới cướp Dao Dao từ tay quỷ môn quan về
Khi nghĩ lại những vết thương trên người Dao Dao, nàng lại không khỏi rét run một trận, quá kinh khủng.
Xong xuôi, nàng gọi ông lão cùng Than Than lại, mở lá thư ra
"Tiểu thư,nô tỳ biết khi người đọc lá thư này chắc chắn việc nô tỳ làm đã thất bại. Dương Phù được phong hậu, và điều đó có nghĩa, Vương gia sụp đổ rồi, bị hoàng đế ghép tội mưu sát thánh giá"
Nàng cắn chặt môi, Hiếu Vũ, ngươi cũng đủ bạc tình, là ai đã hứa với ta, cả đời này chính thê chỉ có thể là ta, là ai đã từng son sắt thề độc cả đời này sẽ không bạc đãi ta, là ai đã nói rằng hãy tin ca ca, ca ca sẽ yêu thương muội? 
Là ai?
LờI hứa cuối cùng cũng là trăng trong nước mây trên trời, tại nàng quá ngu ngốc khi tin vào những lời nói đường mật của hắn. Nàng đã từng nghĩ ở hiền gặp lành, vậy cả đời này của nàng có khi nào nàng độc ác với ai chưa? Kết quả thì sao, gia tộc bị gắn cho cái danh mưu sát long tử, nàng từ hoàng hậu cao cao tại thượng cuối cùng bị đày đến Thọ Trì làm một nữ y cục nhỏ nhoi, hai đứa con của nàng do cha chúng hợp tác với phi tần giết hại, bản thân nàng còn bị một lời nguyền khiến cho đau đớn từng giây từng phút nàng đã làm gì sai?
Nàng đã làm gì sai?
Đã làm gì sai?
Đã làm gì sai?!
AAAAAAAAA
Một tiếng hét thê lương, theo đó là một màn huyết bay tán loạn
Nàng nhìn lên bầu trời, mặt trời mọc rồi, năm đó nàng cũng đã từng cùng hắn ngắm mặt trời, thật đẹp
Phải, nàng tự sát, dùng chính con dao năm xưa hắn tặng nàng, đâm một nhát vào chính giữa trái tim đang đập, trên mũi dao có độc....
Cả ông lão và khối đen đều bàng hoàng, khi ông lão sực tỉnh thì đã quá muộn, nàng đã ngã xuống...
Giữa bầu trời xanh thẳm, hòa theo gió bay đi là mùi máu, hòa cùng với bầu trời là nỗi ai oán đầy bi thương thống hận của một người con gái đa tài.
Ngày hôm sau, khi có người vào bẩm báo với Hiếu Vũ Đế rằng phế hoàng hậu đã chết, hắn đang ngồi chăm chút cho tân hoàng hậu cùng với cái thai chưa thành hình trong bụng nàng.
"Bẩm hoàng thượng, tổng cục nữ y đã đi rồi ạ"
Hắn dường như không để tâm, tay vẫn cầm tấu chương, tay kia thoải mái cho Hoàng hậu dựa vào
Nhưng Dương Phù không nghĩ vậy, nàng khẽ nhắc nhở Hiếu Vũ Đế
"Hoàng thượng, phế hoàng hậu chết rồi"
Hắn lúc này mới liếc mắt qua, nhàn nhạt đáp
"Chỉ là một tổng cục nữ y có chút tài năng mà thôi,nàng đừng bận tâm về nàng ta nữa, chăm lo cho hoàng tự của trẫm đi"
Hắn lại cầm tấu chương phê duyệt tiếp, nếu lúc nà hắn ngẩng lên, sẽ thấy Dương Phù đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, đúng là một tên cẩu hòang đế, người vợ bên mình từng ấy năm, khi nàng chết hắn cũng chẳng thèm quan tâm, đúng là nàng và Vương Du là đối thủ một mất một còn, nhưng nàng chỉ vì hậu vị này thôi, nàng không hề đuổi cùng giết tận Vương Du.
Còn hắn, đúng là khiến người ta chán ghét.
Dương hòang hậu nói với hoàng đế là nàng hơi mệt, liền xin cáo lui, hắn cũng chỉ ậm ừ vài tiếng quan tâm rồi cho nàng về.
Trường Xuân cung trước kia Dương Phù vẫn tận lực giữ nguyên, hạn chế thay đổi, nhưng có vài nơi tên hoàng đế kia hay ghé qua, nàng cũng phải đổi cách một chút, còn về phòng riêng của Vương Du, nàng dặn dò hạ nhân thỉnh thoảng quét dọn, còn đâu vẫn giữ nguyên.
Nàng ngước nhìn bầu trời vô tận, Vương Du, ngươi an nghỉ nhé, tên hoàng đế này, ta sẽ thay ngươi báo thù, thù của ngươi,và, của ta! 
Thoáng chốc người còn sống nay cũng đã thành cố nhân...
***còn***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.