Phật Tội

Chương 13: Ngọc đan tư kỳ toái (1)




Nàng vừa lành vết thương liền quên đau, nàng tưởng y đã xin lỗi, tưởng dầu rằng y không hối hận thực sự, cũng sẽ không tổn thương nàng nữa… Kết quả… Kết quả thì sao? Nàng phục người dưới đất, lửa cháy rần rật trên người, nàng quằn quại trong đau đớn,”Vì … vì sao?” Nàng rên xiết bằng giọng tưởng chừng như đang bật cười,”Vì sao? Ngươi… Ngươi từng thề rằng… Ngươi từng nói sẽ không tổn thương ta nữa…”
Kẻ tay cầm Cực Nhật Châu, chân giẫm ngọn lửa bỏng, chỉa về phía cửa hang.
Nàng khó nhọc ngước lên, trước cửa hang, trước cửa hang đậu một con cú đêm, đang nghiêng đầu ngắm lửa thiêu bên trong, đôi mắt nó đỏ ngầu, nhưng không giương cánh bay đi. Nàng chợt hiểu, y… y đã sai khiến một con cú đêm, sai nó dán lá bùa lên người nàng… Câu “Ta sẽ không tổn thương nàng nữa” ngày ấy của y hoá ra là thế này, chỉ là thế này mà thôi.
Y chỉ nói…
T sẽ không tự tay giết cô.
Chỉ vậy mà thôi…
Hẳn là chỉ vậy mà thôi?
Nàng rên rỉ trong lửa bỏng, giãy giụa đau đớn, nàng đau quá… Nhưng nàng muốn cười…
Nàng còn ngỡ mình đã tìm thấy bến bờ… nàng tưởng mình đã có được một “bến bờ” khác lời y nói, nhưng lại là thứ nàng muốn kiếm tìm. Chẳng ngờ hoá ra họ khác nhau như trời vực, dù có hoà máu, cùng chung hoạn nạn, nhưng vẫn chưa từng chân chính đứng bên nhau.
Chỉ nguyện một lòng an ổn?
Một lòng an ổn?
Trong chúng sinh của y không có nàng… Trong tương lại của y không có nàng… Trong “chỉ nguyện” của y cũng không có nàng.
Uổng nàng tự mình đa cảm, tự thêm vào một câu “hai lòng như một”, trước nay y chưa từng muốn.
Nhưng ngươi… Sao ngươi nỡ lòng hại ta… Sao ngươi có thể xuống tay… Ta không thể nào hiểu nổi… 
Ào ạt và vang dội, ngay vào lúc ý thức Lục Cô Quang hoàn toàn tan biến, quỷ khí bao phủ cả cánh rừng bên ngoài cửa hang trút vào như sóng dữ, thân thể nàng bị lửa bùa đốt sạch, gần như chỉ còn nắm tro tàn, nhưng ngay thời khắc nàng sắp tan biến, quỷ khí bỗng cuồn cuộn nhập vào, cơ thể nàng nhanh chóng khôi phục, mái tóc đen lờ lững, đỉnh đầu mọc sừng nhọn. Cuồn phong thốc vào trong hang, ngọn lửa bùa được mệnh danh bất diệt bị quỷ khí âm hàn dập lịm ánh sáng, cơ thể Lục Cô Quang treo lơ lửng lưng chừng trời, hai mắt nhắm nghiền, bên ngoài mây đen tan hết, sao trời rực rỡ, chính cái lúc ánh sao soi vào hang núi, ầm một tiếng, ánh sao lu mờ, sau lưng Lục Cô Quang, một đôi cánh khổng lồ phá xác vươn cao, cánh quỷ quạt cuồng phong, chỉ nghe răng rắc, ngoài động cây cối đổ rạp, cát đá tung toé, hang núi vỡ toác, gió rít như nước triều.
Đôi cánh ấy đen như màu mực, tựa cánh quạ, nhưng nom ấm áp lạ thường, Lục Cô Quang khép hờ đôi mắt, hẵng còn chưa thức tỉnh. Nhậm Hoài Tô tay cầm một thanh pháp kiếm vàng nhạt, lá bùa trừ tà vung lên, pháp kiếm chém thẳng về phía đôi cánh của nàng.
Kiếm quang như ráng chiều rực rỡ, mang theo sức mạnh của trận pháp màu vàng nhạt, xoẹt qua đôi cánh đen của nàng, chỉ nghe một âm thanh khẽ khàng bén ngọt, đôi cánh đen tan rã lả tả bay theo gió, từng mảnh cánh rách bị quầng sáng vàng nuốt trọn, dần tiêu biến giữa không trung. Đôi cánh khổng lồ bị kiếm quang chém đứt, từng mảng lông vũ đen tuyền do quỷ khí âm hàn trong trời đất tụ thành biến mất trong trận pháp trừ tà, cơ thể vừa ngưng tụ lại của Lục Cô Quang nhạt màu dần. Nàng chưa kịp mở mắt, đã lại sắp hoá thành hư vô.
Một kiếm chém xuống, hai cánh cùng gãy, nàng chưa phản kháng mảy may, đã sắp xác thân tan rã.
Nhậm Hoài Tô cầm kiếm đứng đăm đăm trông những mảng lông vũ dần tiêu biến quỷ khí tan sạch từ nay trên thế gian không còn quỷ nữ… bỗng nhiên… bỗng nhiên có những mảng ký ức kỳ dị dâng lên trong óc, là khi nào ấy nhỉ… là khi nào y từng chứng kiến cảnh tượng này? Chứng kiến… ai… lông vũ tiêu tan trước mắt, hồn phách thành hư vô, vĩnh viễn không tồn tại nữa.
Bấy giờ… bấy giờ y đang làm gì?  Y một tay cầm kiếm toàn thân mồ hôi đầm đìa, y vẫn nhớ cảm giác khi chém đứt đôi cánh ấy… đó là cảm giác gì ấy nhỉ? Phải… y mừng rỡ như điên… y mừng rỡ như điên… vì từ nay y không phải sợ quỷ nữ và diệt thế, y phá bỏ điềm diệt thế, y có được tư cách độc chiếm thánh khí trời giáng! Y sẽ sống mãi với đất trời, y tuỳ tâm sở dục, y mặc sức vạn năng!
Y…
Nhất thời đủ laoji tâm tư ồ ạt xô tới, y nhớ ra vô số những mẩu truyện muôn hình vạn trạng, trước mắt y lông vũ đen tuyền từ đôi cánh của Lục Cô Quang vẫn đang tan biến, nàng… nàng sắp mất đi rồi. Một tay cầm kiếm, một tay ôm trán, chỉ thấy sợi quỷ khí cuối cùng đang vấn vít sắp tan. Y thình lình vung tay một vật bay vút lên không, kéo thành một vệt màu mềm mượt. Quỷ khí sắp tan biến trong hang núi đột nhiên cảm ứng được một sức hấp dẫn mạnh mẽ, lần lượt bị hút vào vật nọ. Chẳng bao lâu sau, hang núi đã trở về yên tĩnh, không hề có quỷ khí, vật trong tay Nhậm Hoài Tô dật dờ thứ khói đen mờ ảo.
Đó là hòn dung ngọc.
“Ha ha ha…” Trong không trung bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp,”Một vở kịch hay thần cơ diệu toán… Diệu ở chỗ kẻ mưu đồ từng bước không phải là ta, mà là ngươi.”
Nhậm Hoài Tô ngẩng phắt lên, chỉ trông thấy trước mắt dần hiện rõ một bóng người, áo trắng tiêu điều, giống y như đúc. Kẻ ấy khí vận mệnh mông, như cười chẳng cười, dù chỉ là hồn phách, song cái nhìn ấy đủ xuyên ngang tất thảy.
“Thẩm Chiên Đàn.” Hồn phách bật tiếng cười trầm thấp, trong tiếng cười không có  tiếu ý, chỉ có sự thênh thang như tiếng vọng,”Còn nhớ ta là ai không?”
Y sững sờ nhìn hồn phách trước mặt mình, ký ức trong đầu như sôi sục, y dần hiểu ra… mình đã sai lầm đến mức nào.
“Sáu mươi lăm năm trước, khi ngươi đưa ra ý định muốn cùng ta phân chia thánh khí, đã âm thầm chôn giấu thế cục hôm nay.” Hồn phách nọ cười lạnh giá,”Ngươi lừa ta phân chia thánh khí, ngươi giết chết quỷ nữ đời trước, ngươi tưởng rằng quỷ nữ chết, ngươi đem ta luyện thành yêu nghiệt, chỉ cần ta không chết, ngươi sẽ trở thành vạn thánh linh, thánh khí đất trời sẽ trở về với ngươi nguyên vẹn, để thực hiện ước mộng ‘ vạn năng’ ‘trường sinh’ của ngươi. Nhưng thiên mệnh không thuộc về ngươi, ngươi luyện ta thành thi mị, thánh khí vẫn giáng vào xác ta, mà không quay về với nguoi. Hoàng thượng tra rõ chuyện ngươi hại ta, ban chết, chẳng ngờ trước khi chết ngươi để lại một ván cờ sau cuối cho bản thân.” Hồn phách nhoẻn miệng cười,”Nhờ máu ta và ngươi hoà nhau, ngươi thi pháp chuyển hồn phách ngươi sang xác thi mị của ta, mưu đồ chiếm cứ thân thể ta, lại sợ bản thân tội ác đầy mình, thánh khí trong trời đất không chịu giáng vào tấm thân thi mị này, nên dùng phép tẩy hồn, xoá bỏ ký ức chính mình. Khí ấy ta vừa thành thi mị, ký ức chưa kịp tan biến đã bị ngươi trục xuất khỏi xác, lại đâm ra bảo toàn ký ức cho ta.”
Kẻ được hồn phách gọi là “Thẩm Chiên Đàn” sắc mặt trầm tĩnh, mí mắt khép hờ, lặng lẽ đứng nghe y nói.
“Ngươi thi triển thuật tẩy hồn, giữ lại cho mình một con đường sống, kết quả… ha ha ha…” Hồn phách ngửa mặt cười dài,”Kết quả lại là khi ngươi thức tỉnh, quên mất Thẩm Chiên Đàn, biến thành Nhậm Hoài Tô! Ngươi tưởng mình bị nhốt oan ngươi tưởng mình từng nếm trải tận cùng đau đớn, ngươi còn lấy nghị lực và tu vi to lớn của nhà Phật khoan dung tất thảy… kết quả thú vị không?” Y cười lạnh lẽo,”Ngươi khoan dung cho điều gì? Ngươi đã siêu thoát điều gì? Ngươi có độ hoá được mình chăng? Ngươi tưởng ngươi là Nhậm Hoài Tô, ngươi tưởng mình phải chuộc lại lỗi lầm thiêu chết hơn ngàn thuộc hạ trong Vô Thuỷ cung, cho nên bất kể gặp phải khó khăn gì ngươi cũng muốn cứu thế, ngươi ngỡ ngươi yêu nhân thế, ngươi có thể hy sinh tất thảy. Cũng có thể một lúc nào đó ngươi còn tưởng  mình yêu cô ta… Cô ta yêu ngươi trong mù quáng và bưng bít, cô ta xem ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cô ta nỗ lực ân cần săn sóc, cô ta là thứ duy nhất ngươi có, như phàm là thứ ngươi có thể hy sinh, sẽ vẫn phải hy sinh, cho nên ngươi không cho người khác động vào cô ta, chỉ có ngươi mới được tự tay giết cô ta… Kết quả ra sao? Kết quả ra sao? Ha ha ha…” Hồn phách nọ ngồi xuống giữa không trung, dù trông như người, nhưng bóng kẻ ấy giống một khúc xương khô sâu trong cõi hồng hoang, hoang vu mà tiêu điều chết chóc,”Ngươi từng yêu cô ta? Thật nực cười! Ngươi nhìn thấu khuất nhục, nhìn thấu hận thù? Ngươi ngộ thiền đắc đạo rồi có thể buông bỏ tất cả? Càng nực cười! Kết cục duy nhất của câu chuyện cười này, đó là ngươi vẫn là ngươi, tâm cơ thâm hiểm không từ thủ đoạn, mến thế nhân mến chung sinh đều là mượn cớ, ngươi giết cô ta cũng như sáu mươi lăm năm trước ngươi giết quỷ nữ, tận sâu trong lòng, ngươi khao khát sức mạnh chí cao vô thượng, thậm chí không cần đến ký ức.”
Thẩm Chiên Đàn nhích khoé môi, nở một nụ cười không tiếng động.
“Nhưng…” Nhậm Hoài Tô chân chính lơ lửng trong không trung xoay người lại,”Ngươi quên mất một việc, Thẩm Chiên Đàn…” Y bỗng phá ra cười,”Ngươi quên phải bỏ vợ!”
Thẩm Chiên Đàn biến sắc.
Nhậm Hoài Tô cười nhỏ giọng, từng tiếng một, từng tiếng một, càng lúc càng vui thích,”Ngươi giết quỷ nữ, ngươi tưởng sau sáu mươi lăm năm ngươi tạo một quỷ nữ cùng ngươi phân chia thánh khí rồi giết cô ta, là có thể lấy được năng lực trước đây ngươi không thể có hay sao? Suốt một tháng ngươi cùng cô ta chàng chàng thiếp thiếp, sống thật thảnh thơi nhàn hạ, thảnh thơi nhàn hạ đến mức ngươi quên mất phải bỏ vợ, giờ ngươi giết cô ta… ngươi phạm tội giết vợ, thánh khí trời đất sẽ vĩnh viễn không giáng xuống thân ngươi nữa… Giống như sáu mươi lăm năm trước, ngươi bị đất trời vứt bỏ! Bị người đời lãng quên! Ngươi xâm chiếm thân thể ta, được lắm… cái xác thi mị ấy là do ngươi tạo ra, giờ cũng mặc ngươi hưởng thụ… Thánh khí đất trời tiêu biến, ngươi sẽ trở nên chỉ muốn giết người, một con ác quỷ chỉ muốn giết người… Ha ha ha… Ha ha ha…” Y nheo mắt nhìn Thẩm Chiên Đàn,”Ta chưa từng động thủ, mọi thứ đều do ngươi bày bố tự ngươi mưu đồ. Chúng kiến ngươi từng bước đến đây, kết quả thật vô cùng mỹ diệu.”
Thẩm Chiên Đàn không hổ là kiêu hùng năm đó, sau một thoáng biến sắc, đã có thể thản nhiên cười nói, “Ngươi nhắc nhở Sở Thù Trân đi tìm người hại ngươi ngày xưa, lẽ nào không phải để thúc giục cô ta mau chóng tìm ra manh mối ta để lại, xúc tiến kế hoạch quỷ nữ? Nếu nói đến hại người, cái chết của Lục…  Cô Quang, lẽ nào không có phần ngươi?”
“Ha ha ha…” Nhậm Hoài Tô bật cười,”Phải, có cả phần ta, vậy thì đã sao? Kẻ huỷ đi trái tim cô ta nào phải ta, kẻ chém đứt cánh cô ta cũng không phải ta,” y thong thả nói,”Kẻ khiến cô ta hiểu lầm sẽ đối tốt với cô ta cả đời cũng chẳng phải ta. Ngươi muốn báo thù cho cô ta? Thật là một câu hỏi nực cười.”
“Không phải, ta chỉ muốn nhắc ngươi đừng vui mừng quá sớm. Thân thể ta vẫn còn, nếu cái xác này đã sắp điên cuồng, ta cũng không cần nữa.” Thẩm Chiên Đàn nói giọng đều đều,“Về những ân oán tình thù dính dáng với cái xác này, tất nhiên chủ nhân nó phải nhận, có can gì đến ta?”
Nhậm Hoài Tô không hề ngạc nhiên, cũng chẳng giận dữ, chỉ hào hứng nhìn gương mặt như ngọc của Thẩm Chiên Đàn,”Nếu đã như vật đưa hòn dung ngọc trong tay ngươi cho ta, người đã chết, mang theo quỷ khí đâu có nghĩa lý gì?”
Thẩm Chiên Đàn siết chặt hòn dung ngọc, thoáng một nụ cười, nụ cười có phần giễu cợt,”Chỉ là một sợi cô hồn, có đòi gì được từ ta? Ba ngày sau, trong khe Vạn Cổ núi Mân, tới nhặt xác ngươi về.” Y buông tay, pháp kiế màu vàng tuột xuống đất, tức khắc vung tay áo, một lá bùa kỳ môn không dưng xuất hiện, chớp mặt ép lui hồn phách Nhậm Hoài Tô, khiến y tan biến không vết tích.
Thẩm Chiên Đàn không có thánh khí trời giáng,  nhưng cũng không hẳn đã không còn là kẻ mạnh sáng ngang với Nhậm Hoài Tô ngày xưa, y nhìn hòn dung ngọc trong bàn tay, cất vào ngực áo, ngón trỏ bàn tay phải vẽ nên pháp trận, rồi biến mất khỏi hang đá cùng với nó.
Y là Thẩm Chiên Đàn, không còn là gã ”Nhậm Hoài Tô” hư ảo và ngây thơ.
Y là loài rồng phượng trong cõi người, là nam nhân sinh ra để đứng chất ngất trên đỉnh cao, dù dưới chân là ngàn bộ xương khô vạn giống oan hồn, vậy thì đã sao?
Gã “Nhậm Hoài Tô” một lòng chết vì đạo, hết dạ hướng về Phật chẳng qua chỉ là một lỗi sai, cũng may, y vô tâm vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.