Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 51: Món đồ Gốm này trị giá tám trăm ngàn tệ sao?




Convert: Bến
Editor: Manh
Lời Editor: Chắc nhiều người đã sốt ruột lắm rồi, vì sao đã tới chương 51 mà nam chính vẫn chưa xuất hiện? Editor xin trả lời rằng, nam chính đã lấp ló ngay từ những chương ban đầu rồi, chẳng qua sự tồn tại chưa rõ ràng mà thôi. Ngay từ những chương đầu tác giả cũng nhấn mạnh, truyện này tập trung vào quá trình trưởng thành của Hân Hân, nên nam chính mới chưa xuất hiện lâu như vậy, vì... Chưa phải thời điểm thích hợp ;)
Bật mí cho các bạn yên tâm một chút là nam chính sẽ chính thức xuất hiện ở một chương nào đó trong khoảng từ 53 - 65, hihihi <3
Truyện đã đi được hơn 1/4 rồi đó ó ó xD
*
Kiều Hân Hân sửng sốt vì những câu hỏi không ngừng này, Tranh Tử ngồi xổm trên mặt đất xoa đầu gối, lầm bầm: "Chúng tôi, chúng tôi cũng không cố ý..."
"Tranh Tử!?"
Có người bước tới từ phía sau người đàn ông, trợn mắt nhìn Tranh Tử nói: "Vì sao cô lại ở đây? Là người nào bảo cô đến?"
"... Là tự tôi ý tới xem."
Choáng quá đi thôi, lại gặp phải đối thủ một mất một còn... Người kia là Tiểu Mễ, kẻ đã từng cạnh tranh gay gắt nhất với Tranh Tử trong kỳ thực tập.
Vị sếp trung niên đứng ở trên sân khấu tức đến méo miệng, ông chỉ vào Tiểu Kê mà mắng: "Tôi bảo các cô mang quà mừng của công ty lên mà các cô lại gây rắc rối cho tôi là sao!"
Người đàn ông trẻ tuổi oan ức nói: "Boss à! Là do người phụ nữ này tông vào tôi đấy chứ!"
"Hai người này thuộc bộ phận nào!?"
Tiểu Mễ mang vẻ tiểu nhân xem náo nhiệt, không chê lớn chuyện nói: "Boss, cô gái này là Tranh Tử, vốn là biên tập viên thực tập ở bộ phận truyện tranh của chúng ta, nhưng chưa hết kỳ thực tập đã bị đuổi việc -- Hình như hiện tại đang công tác tại bên truyện tranh Alice thì phải?"
"Truyện tranh Alice?"
"Chính là văn phòng vừa mở dưới tầng một ấy ạ."
"Đã không phải nhân viên của công ty chúng ta thì sao còn xông vào hậu trường?!"
"Quá không có tố chất." Tiểu Kê có chút hả hê: "Ai nha, hiện tại người nào đó lại gây chuyện rồi. Các cô nghĩ cho kỹ đi, các cô định bồi thường cho món đồ gốm này thế nào?"
Với tính cách của Tranh Tử, bình thường cô nhất định sẽ đại chiến 300 hiệp với Tiểu Kê, nhưng cô tự biết mình đuối lý vì đã tự ý xông vào khu vực làm việc của Văn Hóa Lục Lam nên không nói thêm gì nữa.
Sự xâm nhập ngoài ý muốn của hai người đã khiến mọi hoạt động trên sân khấu tạm ngừng. Khi tổng giám đốc của Văn Hóa Lục Lam đề cập tới món quà của công ty, rất nhiều phóng viên hướng ống kính về phía Kiều Hân Hân.
Mảnh vụn rơi đầy đất ở trước mặt cô.
Người đàn ông đụng phải Kiều Hân Hân nhanh chóng lui về phía sau hai bước, anh ta chỉ vào Kiều Hân Hân: "Tôi vốn ôm chiếc bình này rất cẩn thận, người phụ nữ ở phía đối diện này lại đụng vào tôi -- Mọi người đều chứng kiến, việc này thực sự không liên quan gì tới tôi! Có bồi thường thì cũng phải là cô ta bồi thường!"
Đầu gối của Kiều Hân Hân hơi trầy da. Sau khi Tranh Tử nhìn thấy thì lập tức lấy một chiếc băng dán cá nhân in ảnh phim hoạt hình từ trong túi ra, đây là món đồ cô luôn mang trên người khi ra khỏi cửa.
Rất nhiều khách khứa đều đứng ngoài chỉ trỏ --
"Hai người này làm trò gì vậy, nếu không phải nhân viên công tác thì sao lại chạy tới phía bên kia sân khấu?"
"Có lẽ là muốn vào hậu trường tìm Tô nữ thần để xin chữ ký! Loại người này thật đáng ghét, chẳng có chút phép tắc gì hết!"
"Chúng ta khổ cực ở đây như vậy mà bọn họ lại trực tiếp lừa bảo vệ để chạy vào hậu trường... Thật là quá phận!"
Kiều Hân Han cùng Tranh Tử hiển nhiên đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người, rất nhiều lời đàm tiếu như "Không thể chịu nổi!", "Nghĩ mình là ai chứ", "Đáng ghét",... thoảng qua bên tai họ.
Khuôn mặt Tranh Tử lúc xanh lúc trắng, cô muốn mở miệng nói chuyện vài lần nhưng lại không thể nói lên một câu phản bác.
Cuối cùng, cô chỉ có thể thở dài.
Haiz, chuyện này chỉ có thể trách cô mà thôi, là cô kéo Tiểu Kiều chạy loạn khi còn chưa suy nghĩ chu toàn. Cô nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, quả nhiên mình đã gây họa rồi, nhưng không sao, cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho việc này.
"Thực xin lỗi, Kiều Kiều, mình còn hại cậu bị thương nữa chứ."
Chính vì cô vấp ngã rồi đẩy Kiều Hân Hân một cái nên cô ấy mới đụng phải người khác.
Sau khi dán băng cá nhân lên phần trầy da, Kiều Hân Hân mới miễn cưỡng đứng lên.
Giữa những tiếng mắng mỏ không chút kiêng dè, sắc mặt Kiều Hân Hân trắng bệch. Cô hơi hơi mím môi, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Khi Tranh Tử kéo tay cô thì phát hiện ngón tay của cô rất lạnh lẽo, nhưng trong lòng bàn tay lại ẩm ướt một tầng mồ hôi, thậm chí cả người còn hơi run rẩy.
Kiều Hân Hân gắng sức điều hòa hô hấp của mình, cô biết mình đã có chút chịu không nổi.
Loại chuyện bị trách cứ trước mặt mọi người này chính là cơn ác mộng dai dẳng ở trong lòng cô.
Mấy năm nay, vì không muốn dính phải loại chuyện như vậy nên cô rất kháng cự với đám đông.
Quả nhiên... Cô vẫn không thích hợp với chốn đông người sao?
Cô có chút hối hận, hối hận vì sao mình lại tới tham gia náo nhiệt... Nếu hiện tại cô ngồi ở trong nhà, cô đã không gặp phải loại chuyện này.
Thế giới quá nguy hiểm, chỉ có ở trong nhà là an toàn nhất, dễ chịu nhất.
Sự cố gắng trong những ngày này của cô dường như tan rã một chút, cô rất muốn trốn chạy bán sống bán chết... Vì sao tất cả những ống kính kia đều hướng về phía mình, những phóng viên kia, những vị khách kia... Xin đừng nhìn tôi nữa! Đừng nhìn tôi nữa!
"Không, đây... Đều là lỗi của mình."
Từng chữ cô nói như được nặn ra từ kẽ năng, chỉ có Tranh Tử ở gần Kiều Hân Hân nhất mới nghe được giọng của cô.
Tranh Tử kinh ngạc nhìn Kiều Hân Hân... Tại sao giọng cô ấy lại run rẩy đến nhường này?
Tôi không thích cảm giác này!
Tôi không thích bị mọi người quan tâm!
Tôi muốn chạy khỏi nơi này!
Tôi muốn về nhà!
Có một thanh âm reo hò ở trong lòng Kiều Hân Hân. 
Tựa như lúc cô từng trốn chạy khi gặp lại bạn học cấp hai cũ ở bàn tiếp tân của Văn Hóa Lục Lam, lúc này đây, cô rất muốn mặc kệ tất cả mà chạy đi như thế.
Về phần bồi thường tiền bạc, có lẽ đợi tới khi cô về nhà cũng có thể giải quyết nhỉ?
Cô không muốn ở lại nơi này nữa...
Trong lòng Kiều Hân Hân đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng vẻ mặt của cô lại trở nên lạnh nhạt và lầm lì hơn.
"Món đồ này trị giá bao nhiêu, tôi sẽ đền."
Cô không phải đang nhằm vào Tranh Tử, chỉ là khi càng hoảng hốt, cô sẽ càng biết cách giấu mình trong sự lạnh lùng.
"Kiều Kiều?"
Tranh Tử cảm thấy Kiều Hân Hân trở nên rất kỳ quái, từng chữ cô nói đều vô cùng cứng ngắc, tựa như có người đang cầm dao kề sát lưng cô.
Đây là một Kiều Hân Hân mà cô chưa từng thấy qua.
Một Kiều Hân Hân mềm yếu, lầm lì, tự bế.
Tinh tinh tinh.
Tiếng chuông vang lên bên tai khiến Kiều Hân Hân hơi ngẩn ra, cô chậm rãi nghiêng đầu.
Khối lập phương màu xanh nhạt lớn một chiếc ipad lơ lửng trong không trung, trên màn hình của phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập bình luận của các fan hâm mộ.
[(<3) Chủ kênh đừng buồn nha.]
[QAQ Chúng em vẫn luôn ở cạnh chị!]
[Fan của Tô nữ thần đáng sợ quá, sao họ có thể mắng những lời khó nghe như vậy?]
[Không sao đâu, nếu làm sai thì chỉ cần đảm nhận hậu quả là được. Chủ kênh đừng đau lòng, không có ai sống tới từng này tuổi mà chưa phạm gia sai lầm hết!]
[ =.= Không biết hồi nhỏ tôi đã đập vỡ bao nhiêu bình hoa nữa.]
Khán giả...
Fan hâm mộ của cô.
Mọi người đều chứng kiến chuyện vừa rồi, rất nhiều người quan tâm tới vết thương ở chân cô, sau lại phát hiện cảm xúc của cô không đúng, mọi người tự động tạo thành nhóm, gửi đi vô số bình luận có biểu tượng trái tim.
Nhóm fan kỳ cựu của Kiều Hân Hân đều biết cô không quá giống người thường. Cô vốn có chứng rối loạn xã hội, nhưng khi thấy cô ngày càng bình thường hơn, bọn họ đều mừng thay cho cô. Tuy nhiên, băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, mắt thấy cô muốn buông bỏ sự nỗ lực trong những ngày qua, họ không thể không đứng ra để mang lại cho cô sự an ủi ấm áp nhất toàn thế giới.
Chỉ trong nháy mắt, Kiều Hân Hân liền nghĩ đến chuyện cô từng cam đoan với Lý Mục...
Mũi Kiều Hân Hân bỗng nhiên cay cay, cô nhanh chóng cúi đầu, trong lòng tự trách mình vô cùng.
Thật sự là... Quá mức hèn yếu!
Vừa gặp chuyện mình không thể chịu đựng liền muốn chạy trốn, nếu như cô thực sự chạy mất, không biết sau đó cô sẽ tự giam mình trong nhà bao lâu nữa.
Không được, không được!
Dù thế nào, cô tuyệt đối sẽ không chạy trốn vào lúc này đâu!
Kiều Hân Hân hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu, hướng về phía sân khấu mà cúi mình thật sâu.
Tiếp đó, cô xoay người, thực hiện cùng một động tác với phóng viên và khách mời.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Kiều Hân Hân đứng thẳng người, nói với tổng giám đốc của Văn Hóa Lục Lam: "Tổng giám đốc Vu, thực sự xin lỗi, chuyện lần này là lỗi của tôi... Tôi nguyện ý gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Mọi người đều nghe cả rồi đấy! Là cô ta nói cô ta sẽ chịu trách nhiệm!" Người đàn ông trẻ tuổi kia nhanh chóng tiếp lời, tựa như sợ người khác không nghe rõ.
Tranh Tử lập tức phản đối: "Không được! Mang cậu vào hậu trường là mình, khiến cậu va phải người khác cũng là mình, vậy nên chuyện này phải là một mình mình chịu trách nhiệm mới đúng." Dứt lời, cô quay đầu về phía fan hâm mộ của Tô Linh Nhiên: "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ mình sẽ gây ra vụ tranh chấp lớn như thế... Chỉ là vì, chỉ là vì tôi rất thích Tô nữ thần mà thôi! Tôi chỉ muốn chụp chung một tấm cùng cô ấy, tôi biết mình sai rồi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa... Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Từ nhỏ tới lớn, Tranh Tử không biết mình đã gây chuyện bao nhiêu lần, vậy nên cô am hiểu nhất chuyện xin lỗi. Dù thế nào, thái độ nhất định phải thật thành khẩn!
Việc hai người giành nhau xin lỗi thực sự bình ổn cảm xúc của các fan hâm mộ không ít.
Tuy vẫn còn người nhỏ giọng oán giận, nhưng cũng không có ai nói thêm lời nào khó nghe nữa.
Thấy thái độ nhận lỗi của hai người thành khẩn như vậy, lại thêm cánh truyền thông đang vây xem, người đàn ông trung niên trên sân khấu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Cô gái, món quà mừng mà công ty Thành Văn đưa tới lần này rất quý giá, nhưng lại bị hai người làm hỏng mất rồi. Tôi sẽ không so đo chuyện hai người làm lễ ký kết trễ nải, nhưng hai người phải bồi thường cho món đồ gốm này."
"Được được được, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường!" Trên mặt Tranh Tử chan chứa ý cười, cô hơi ngừng rồi lập tức sửa lời: "Không phải! Ý của tôi là một mình tôi sẽ bồi thường!"
Nói đùa!
Công ty Thành Văn là đối tác chiến lược tốt nhất của Văn Hóa Lục Lam, giá trị của thứ bọn họ đưa đến nhất định không nhỏ!
Tranh Tử đã quyết định sẽ tự bồi thường cho bình hoa bị bể này, tuy cô không rõ liệu nhà Kiều Hân Hân có giàu hay không, nhưng người nào làm thì người nấy chịu, cô tuyệt đối sẽ không liên lụy đến bạn bè của mình.
... Khụ, mà hình như cô đã liên lụy tới người ta mất rồi, nhưng không phải cô cũng có thể độc chiếm hậu quả sao.
Tiểu Kê nhìn Tranh Tử, vẻ mặt muốn cười lại liều mạng nhẫn nhịn, cô ta liếc mắt với người đàn ông trẻ tuổi kia, nhìn xem nhìn xem, kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày này muốn mang một món nợ khổng lồ trên lưng!
Giám đốc Vu khẽ cười rồi nói: "Đây là bình mai Thanh Hoa thuộc triều đại nhà Nguyên, trên thế giới này chỉ có ba chiếc mà thôi. Một chiếc đang được cất giữ tại viện bảo tàng Đông Xuyên, họ tuyên bố là có trả giá 1 tỷ nhân dân tệ cũng không bán, một chiếc khác đang không rõ tung tích ở nước ngoài, giá trị của mỗi chiếc là tám trăm ngàn tệ."
Cả hiện trường xôn xao.
Tám trăm ngàn tệ!
Chỉ một cái bình hoa mà lại có giá tám trăm ngàn tệ!
Không đúng không đúng, đây không phải là bình hoa mà là đồ cổ!
Đại đa số đều không hiểu cụm từ bình mai Thanh Hoa, nhưng vừa nghe nói nó là gốm sứ của triều đại nhà Nguyên, toàn thế giới lại chỉ có ba cái, xem ra nó cực kỳ có giá trị.
Cuối cùng Tranh Tử cũng hiểu vì sao người đàn ông kia lại liều mạng bứt ra khỏi chuyện này ngay từ đầu.
Kiều Hân Hân tưởng mình nghe nhầm, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tranh Tử: "Tám... Tám trăm ngàn tệ sao?"
"Ừ, là tám trăm ngàn tệ đấy."
Nguy rồi...
Ngay từ đầu Kiều Hân Hân còn tưởng nhiều nhất chỉ có mấy ngàn tệ mà thôi, không ngờ giá trị của nó lại lớn như vậy!
Hiện tại trong tài khoản của cô chỉ có hơn ba vạn tệ.
Hơn nữa, cô không chắc chắn mình có thể kiếm được tám trăm ngàn ngay trong tháng này... Xem ra, cô phải gánh một số nợ lớn trên người rồi.
Kiều Hân Hân mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc vu, ngài có thể cho chúng tôi thêm thời gian được không? Trên người tôi tạm thời không có nhiều tiền như vậy."
"Nếu các cô không có thì bảo tổng biên tập của các cô bồi thường ấy! Không phải cả hai người đều là biên tập viên của truyện tranh Alice sao, đã gây ra chuyện lớn như vậy thì tổng biên tập cũng phải đứng ra chứ!?" Tiểu Kê cười hì hì nói.
Tranh Tử sửa lời cô ta: "Chỉ có tôi mới là biên tập viên của Alice thôi, cô ấy là họa sĩ của chúng tôi, Kiều Kiều."
Họa sĩ?
Rất nhiều người đều nghe thấy lời này, bọn họ không khỏi nhìn Kiều Hân Hân với cặp mắt khác xưa.
Không ngờ cô gái này cũng là một họa sĩ vẽ truyện tranh.
"Kiều Kiều là ai vậy? Đã ai từng nghe qua cái tên này chưa?"
"Chưa. Tôi đọc nhiều truyện như vậy mà chẳng có ấn tượng gì với nhân vật này hết."
"Không biết cô ta có vẽ đẹp không nhỉ?"
"Thử lên mạng tìm xem."
Tô Linh Nhiên vẫn ngồi trên ghế thủy tinh, mỉm cười xem một màn này, cho tới khi Tranh Tử nói Kiều Hân Hân là họa sĩ của Alice, cô ta mới đưa mắt nhìn Kiều Hân Hân.
Trên mặt Tô Linh Nhiên vẫn mang theo nụ cười đúng mực, chỉ sâu trong đôi mắt của cô ta hiện lên một chút chán ghét.
Bạn thử nói xem, vì sao lễ ký kết lại đột nhiên bị cắt đứt, vì sao bọn họ lại vừa lúc đụng vỡ bình hoa? Hóa ra là đã sớm có tính toán từ trước.
A, chỉ vì muốn được nổi tiếng, ngay cả trò này họa sĩ vẽ truyện tranh hạng ba thời nay cũng làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.