Phật Môn Ác Thê

Chương 336:




Đế Duật ngẩng đầu, đập vào mắt là một đạo sấm sét màu tím ánh kim rất lớn bổ xuống tới, ầm một tiếng, rung chuyển cả đất trời. Ngay sau đó, chúng Thần tướng đứng xa mười trượng kia đều kêu lên thảm thiết, ngã roạt ra hết.
Bắn trúng bọn họ chỉ là những tia lôi điện nho nhỏ ở rìa, thế nhưng cũng đủ đáng sợ hơn Lôi kiếp thứ nhất rồi. Có thể thấy được những lôi Kiếp còn lại sẽ càng kinh khủng cỡ nào.
Đế Duật có chút khó chịu mà nhăn nhăn mày, đạo sấm sét thứ hai khiến cả người y đều cảm thấy đau nhức.
Âm Tế Thiên khẽ giật giật tay chân tê cứng, thư giãn gân cốt. Nếu không phải hắn tu luyện lực linh hồn, giúp hắn thoát thai hoán cốt, thì có khi hắn sẽ chẳng thể nào sống qua được Cửu Thiên Thần Kiếp.
Lúc này đây, tiếng nổ so với ban nãy còn to hơn rất nhiều, cái khe dưới chân lại rộng thêm một trượng, ở xung quanh cũng bắt đầu nứt thêm mấy cái khe khác.
Chúng Thần tướng lồm cồm bò dậy, vội vàng dùng thuấn di tránh xa cái chỗ Âm Tế Thiên đang đứng.
Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn phong ấn ở dưới chân, khóe miệng nhếch lên, thêm một đạo Lôi kiếp nữa là đã mở được thông đạo rồi. Hắn giương mắt lên, cười nói với Đế Duật:
“Ngươi muốn tiếp tục ở lại đón Độ Kiếp với ta sao?”
Đế Duật ngước mắt nhìn lên bầu trời với đầy mây đen sấm sét. Y vung tay phất ngang một cái, hỷ phục đỏ thẩm liền được một bộ chiến giáp màu lam nhạt bao quanh, tư thế oai hùng, tựa như chiến thần sắp ra trận.
Y vốn định nhân lúc Âm Tế Thiên còn chưa Độ Kiếp, bắt người lại, rồi kéo hắn đến một chỗ nào đó không có ai biết đến.
Thế nhưng bây giờ, trên trời giăng kín Lôi kiếp, vậy nên cho dù y có nhốt hắn ở bất cứ chỗ nào, thì với sức phá hoại của Lôi kiếp, vẫn sẽ tìm được Âm Tế Thiên, đồng thời còn khiến cho nơi giam giữ ấy bị nổ tan tành thành mảnh nhỏ, có khi liên lụy đến cả y.
Hiện tại, chỉ có thể chờ Cửu Thiên Thần Kiếp đi qua.
Âm Tế Thiên đột nhiên nở nụ cười:
“Đế Duật ta nể tình ngươi chưa từng tương tổn ta, bởi vậy cho ngươi một cơ hội chạy trốn đó.”
Đế Duật híp mắt: “Tế Thiên, ngươi quá cuồng vọng rồi!”
Mẹ nó!
Thế nhưng, y lại rất thích Âm Tế Thiên tự tin cuồng vọng như thế này. Âm Tế Thiên ngược lại chỉ mỉm cười không nói. Đúng lúc ấy, Lôi kiếp lại một lần nữa đánh xuống. Nháy mắt, trong phạm vi một trăm dặm đều biến thành bình địa. Âm Tế Thiên và Đế Duật lảo đảo giật lùi vài bước, suýt chút nữa không đứng vững được mà phải quỳ xuống.
Đột nhiên, dưới chân bỗng chói lóa ánh kim quang, hai người vừa cúi đầu nhìn liền vội vàng bỏ chạy. Ầm một cái, phong ấn trên mặt đất bị giải trừ. Âm Tế Thiên nhanh chóng sử dụng thính giác, thông qua thông đạo nghe thấy tiếng hoan hô từ Tu Chân giới truyền đến.
“Tốt quá! Thông đạo phi thăng đã mở ra rồi! Chúng ta có thể phi thăng mà không cần lo lắng sẽ bị nổ chết!”
“Chắc là Vạn Yêu Chi Tổ đã giúp chúng ta! Nhất định phải cảm tạ ngài ấy!”
“Nhanh lên! Yêu thú có thể phi thăng hãy đừng áp chế tu vi nữa, mau chóng tấn cấp đi!”
Từng tiếng từng tiếng kêu vui truyền vào tai Âm Tế Thiên, không khỏi khiến khóe miệng hắn cong lên nụ cười. Nghe được âm thanh này, là đủ chứng tỏ Đế Duật chưa giấu Yêu giới ở một nơi bí mật nào đó. Hơn nữa, chỉ với một mình Đế Duật, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi là không thể nào đem cả Yêu giới to lớn giấu đi được. Đế Duật nhìn phong ấn bị đánh mở, trêu đùa nói:
“Tế Thiên, ngươi nghĩ là sau khi đả thông phong ấn, để Yêu thú ở Tu Chân giới phi thăng, là có thể giúp ngươi chạy thoát khỏi đây sao?”
Âm Tế Thiên không dài dòng với y nữa, nếu đã mở ra phong ấn thì hắn cũng chẳng cần thiết phải ở lại nơi này lâu, để tránh Lôi kiếp tiếp theo đánh tới những Yêu thú mới phi thăng. Lập tức, hắn biến mất trước mắt Đế Duật. Đế Duật cũng không tính toán đuổi theo, y chẳng muốn chịu chung Độ Kiếp với Âm Tế Thiên để kết quả là chính mình cũng khó toàn thân. Bây giờ y chỉ việc đợi cho Âm Tế Thiên Độ Kiếp xong, nhân lúc hắn suy yếu mà tới bắt người.
Âm Tế Thiên sợ rằng Lôi kiếp đánh xuống sẽ khiến thành trấn xung quanh nổ thành mảnh nhỏ, cho nên mới chạy vào một cánh rừng không người, chờ Lôi kiếp tiếp theo.
Càng về sau Lôi kiếp càng lợi hại, đạo Lôi kiếp thứ sáu bổ vào người hắn xong, hắn liền chống đỡ hết nổi mà quỳ rạp xuống đất. May là trước đó hắn đã từng có kinh nghiệm Độ Kiếp, cho nên không đến nỗi nào.
Và đạo Lôi kiếp thứ chín kết thúc, hắn cũng ngã xuống đất chẳng thể nhúc nhích, toàn thân đau đến hắn không đựng chịu nổi, tựa như cát trên đất, bị xới tung cả lên, sau đó trở thành một đống bùn nhuyễn, nằm bẹp dí.
Qua một nén hương, mây đen tán đi, ánh dương quang chiếu rọi khắp đất trời. Đế Duật lần thứ hai dẫn theo hơn trăm tên Thần tướng, xuất hiện trước mặt Âm Tế Thiên, nhìn nam nhân nằm bẹp dí trên đất, cười nói:
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao Tế Thiên? Cho dù có Độ Kiếp thành công thì ngươi cũng chẳng thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”
Âm Tế Thiên cười, khàn giọng đáp: “Thế à?”
Đế Duật ra dấu ý bảo hai tên Thần tướng tiến tới nâng người dậy.
Ngay lúc Âm Tế Thiên bị nâng lên, hắn cố mở to mắt nhìn hơn trăm tên Thần tướng đứng phía sau Đế Duật, khuôn mặt tức khắc trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Chúng Thần tướng nghe lệnh! Lập tức giết chết Đế Duật, không được chậm trễ!”
Đế Duật sửng sốt. Phản ứng đầu tiên của y là chẳng biết có phải Âm Tế Thiên bị Cửu Thiên Thần Kiếp đánh đến ngốc rồi hay không. Thế nhưng, rất nhanh y liền nhận ra rằng tình hình có vẻ không thích hợp cho lắm, vội xoay người nhìn chúng Thần tướng, phát hiện hai mắt của bọn họ trống rỗng, tựa hồ đã bị khống chế. Đế Duật kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên:
“Ngươi…”
Y không biết là Âm Tế Thiên còn có bản lĩnh khống chế cả Thần. Âm Tế Thiên hạ lệnh lần hai:
“Chúng Thần tướng nghe lệnh! Lập tức giết chết Đế Duật, không được chậm trễ!”
Lúc này, hắn dùng truyền âm, cho nên toàn bộ Thần tướng ở Yêu giới đều trúng phải mệnh lệnh của hắn. Vừa nói xong, hơn trăm tên Thần tướng phía sau Đế Duật nhanh chóng cầm trường kiếm tấn công về phía Đế Duật. Khuôn mặt y trở nên nghiêm trọng, nhoáng một cái đã biến mất, để lại trăm tên Thần tướng đánh vào khoảng không.
Âm Tế Thiên sớm đoán được tiếp theo Đế Duật sẽ làm những gì, cho nên trước bảo hai tên Thần tướng dùng thuấn di đưa mình ra khỏi cánh rừng, tới Đại điện Tế đàn ở phía bắc Vạn Thú Cung.
Hư Không vẫn như ngày thường, đang đấu võ mồm với Hắc Lịch, vừa trông thấy Âm Tế Thiên xuất hiện trong Đại điện, thì vui sướng kêu lên:
“Vương Hậu!”
Hắc Lịch quay đầu nhìn Âm Tế Thiên, tuy khuôn mặt của hắn đã thay đổi thế nhưng khí tức vẫn còn đó. Nó hưng phấn nhảy cuống lên:
“Chủ tử!”
Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Thanh Liên đang suy yếu ngồi trong góc tường, rồi quay sang nói với Hư Không: “Ngươi qua đây!”
“Dạ!”
Hư Không nhanh chóng chạy tới trước mặt Âm Tế Thiên, cung kính quỳ một gối xuống.
Thanh Liếp khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt. Hắn không biết là sư phụ còn phải quỳ gối với đệ tử nữa đấy! Thân phận thật sự của âm đ*o hữu là gì? Sao vừa rồi Hư Không trưởng lão lại gọi hắn là Vương Hậu?
Âm Tế Thiên đặt tay lên ót Hư Không, sử dụng Thần lực nhanh chóng phá giải phong ấn trong người Hư Không:
“Ngươi mau mau điều tức đi, một lát nữa Đế Duật sẽ tới đây đấy.”
Hư Không liền ngồi xuống đả tọa.
Khi Đế Duật xuất hiện trước Đại điện, tức khắc bị bốn mươi chín con Thần Hồn Thú canh giữ nơi này cản lại. Sắc mặt y đầy vẻ lạnh lùng, phóng thích ra uy áp cực lớn, đẩy lùi bọn nó. Bọn Thần Hồn Thú run rẩy, từ khí thế lẫm liệt của một cự thú, nháy mắt biến thành dáng vẻ run rẩy cuộn tròn của Yêu thú mới sinh. Chúng Thần tướng tới sau cũng bị linh áp của Đế Duật ảnh hưởng, bước chân chỉnh tề lập tức trở nên hỗn độn, ngã trái ngã phải, ngay cả kiếm cũng cầm không vững.
Âm Tế Thiên thấy ảnh hưởng của uy áp có nguy cơ khiến chúng Thần tướng thanh tỉnh, liền vội vàng sử dụng lực linh hồn, thông qua giọng nói, lần thứ hai thét lên ra lệnh:
“Chúng Thần tướng nghe lệnh! Lập tức giết chết Đế Duật.”
Chúng Thần tướng rùng mình, một lần nữa bị khống chế, xách kiếm đánh về phía Đế Duật. Đế Duật trốn trái trốn phải, thả uy áp bao phủ cả Đại điện. Âm Tế Thiên dùng linh hồn lực tạo nên một cái lá chắn bao lại bản thân, Hư Không, Thanh Liên và Hắc Lịch. Đồng thời không ngừng ra lệnh cho chúng Thần tướng công kích về phía Đế Duật.
Hắn nhìn Đế Duật chỉ mãi lo trốn tránh, cười lạnh nói: “Đế Duật, bọn họ đã bị ta khống chế rồi. Cho dù ngươi có thả ra uy áp lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không có tác dụng gì đâu.”
Đế Duật liếc mắt nhìn hắn: “Ta quá coi thường ngươi rồi, Tế Thiên!”
“Hiện tại mới nhận ra thì đã quá muộn!” Âm Tế Thiên lạnh lùng “Thế nhưng, nếu không nhờ vào đó, năm xưa ta cũng chẳng có cơ hội thả Đế Minh ra được.”
Đế Duật nghe vậy, sắc mặt tức khắc trầm xuống, y khẽ đảo mắt qua chúng Thần tướng, rồi đột nhiên từ trong cơ thể tỏa ra một cỗ cuy áp cường đại, đánh mạnh về phía chúng Thần tướng, lập tức đánh vỡ Thức Hải của bọn họ.
Âm Tế Thiên nhìn một đám người dần dần ngã xuống, khóe miệng cong nên nụ cười tà ác tựa hoa cà độc dược, vừa hấp dẫn người khác lại rất có lực sát thương.
Đế Duật từng bước từng bước đi tới gần Âm Tế Thiên đang suy yếu dựa vào trên tường, nói:
“Vẫn là câu đó. Ngươi không thoát khỏi tay ta đâu!”
Hắc Lịch vọt tới trước Đế Duật: “Không cho phép ngươi thương tổn chủ tử!”
Đế Duật phất tay một cái, dễ dàng khiến Hắc Lịch văng ra, đập lưng vào tường. Âm Tế Thiên nhìn Hắc Lịch rơi phịch xuống đất, không khỏi nhăn mày. Đế Duật dừng lại trước mặt Âm Tế Thiên: “Tế Thiên, ta cho ngươi thêm một cơ hội tự nguyện đi theo ta. Nếu không, đừng trách ta dùng biện pháp mạnh để áp chế!”
Nghe vậy, Âm Tế Thiên liền bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.