Phật Môn Ác Thê

Chương 333:




Âm Tế Thiên nằm im không nhúc nhích trên giường suốt mấy canh giờ liền, thẳng đến đêm khuya, Đế Duật mới từ bên ngoài trở về.
“Ngươi có thể cởi bỏ phong ấn ở tay chân ta không? Ta nằm như vậy hết sức khó chịu, toàn thân đều cứng ngắc hết rồi!”
Đế Duật phảng phất như không nghe thấy, miệng mỉm cười ngồi vào bên giường: “Sau khi trở về cung, có thể nhìn thấy ngươi, thật tốt!”
Y khom lưng xuống, cúi đầu hướng tới đôi môi đỏ mọng ướt át của Âm Tế Thiên hôn lên, tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi tiếng vào trong quần áo của thiếu niên.
Âm Tế Thiên nhanh chóng nghiêng đầu, tránh đi cái hôn của y, cả giận nói: “Đế Duật, ngươi muốn gian thi sao?”
Đế Duật chỉ hôn lên gò má của hắn, nhưng tay vẫn không dừng lại, vuốt ve da thịt bóng loáng bên trong áo, nhướng nhướng mày: “Thi thể không có nhiệt độ đâu!”
Âm Tế Thiên quay đầu lại, lạnh lùng theo dõi y: “Hiện tại, tay chân ra đều không thể hoạt động, cùng thi thể có gì khác nhau chứ?”
Đế Duật không thích hắn nhìn mình cứ như kẻ thù như vầy, thu hồi tay, hỏi: “Nếu ta cởi bỏ phong ấn ở tay chân ngươi, ngươi sẽ đáp lại ta sao?”
“Sẽ không!”
Ánh sáng trong mắt Đế Duật tối lại, nhưng vẫn cởi bỏ phong ấn cho hắn!
Âm Tế Thiên nhanh chóng đứng dậy hoạt động gân cốt, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
Đế Duật kéo tay thiếu niên: “Đi! Ta dẫn ngươi ra ngoài cung đi dạo!”
Âm Tế Thiên tùy ý y lôi kéo mình rời khỏi cung điện!
Hắn sở dĩ không phản kháng, một là vì hắn ở trong phòng đúng là sắp nghẹn chết, hai là vì hắn không thể chống lại Đế Duật được. Cho dù hắn không muốn đi, cũng sẽ bị mạnh mẽ lôi ra khỏi cung.
“Đi đâu?”
Đế Duật mỉm cười, ôm lấy thắt lưng thiếu niên, trong nháy mắt, liền xuất hiện dưới một cây đại thụ ở ven hồ: “Nơi này có đẹp không?”
Âm Tế Thiên nhìn cánh rừng tối đen, đom đóm với phần đuôi mang ánh sáng rực rỡ bay lượn khắp nơi, giống như bầu trời đầy sao, đẹp đến cực điểm.
Đặc biệt là trên hồ nước, phản chiếu ánh sáng của cỏ dạ quang, làm cho toàn bộ mặt hồ cứ như được nhuộm từ vầng trăng tròn, khiến người ta không thể chuyển mắt nhìn.
Âm Tế Thiên đáp: “Ừm, rất đẹp!”
Trước kia, lúc đến Yêu giới, hắn cũng đã từng dẫn Đế Minh đến đây.
Bất quá, Đế Minh căn bản chẳng hiểu lãng mạn là cái gì!
Khi y nhìn thấy đom đóm trong cánh rừng, liền lập tức nhíu mày nói: “Sau có nhiều sâu quá vậy!”
Tiếp, y liền vung tay lên, cuồng phong thổi qua, ngàn vạn con đom đóm tức khắc không biết bị thổi đến nơi nào, cảnh sắc xinh đẹp nhất thời trở thành một mảnh đen thui.
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, không khỏi cười ra tiếng.
Đế Duật nghe thấy tiếng cười của thiếu niên, cho là mình làm hắn vui vẻ, tiếu ý ngoài miệng cũng theo đó tăng thêm vài phần, lôi kéo hắn ngồi vào phía sau, trên một chiếc xích đu làm bằng ghế gỗ.
Y dựa lưng vào ghế, để Âm Tế Thiên ngồi giữa hai chân mình, đồng thời thân mật ôm lấy hắn.
Âm Tế Thiên không được tự nhiên mà động động, không ngờ, hắn càng giãy dụa, người phía sau ôm càng chặt hơn, cuối cùng đành phải tùy ý y.
Dù sao cũng là hai nam nhân, chỉ cần Đế Duật không hôn môi hắn hay làm hành động thân mật hơn, thì ôm một cái cũng chẳng hề hấn gì, cứ tưởng tượng là có ghế đệm bằng thịt vậy.
Đế Duật nói: “Minh Ngục đã bị Đế Minh đoạt lại! Tiên nhân của Thiên giới ở Minh Ngục đều bị tru diệt!”
“Đây là chuyện sớm hay muộn!”
“Ta cũng đem tin tức chúng ta muốn thành thân thả ra!”
Âm Tế Thiên không thèm để ý đáp: “À!”
Hắn cảm thấy việc thành thân căn bản không thay đổi được mối quan hệ giữa hai người bọn họ, đơn giản chỉ là một cái bái đường, chẳng giống như hiện đại, còn có pháp luật ràng buộc.
“Ta còn phái người đưa thiệp mời cho Đế Minh!” Đế Duật nhẹ nhàng lay động chiếc xích đu bên dưới, cười nói: “Ngươi nói xem sau khi nhận được thiệp mời, tâm tình của y sẽ như thế nào?”
Âm Tế Thiên thản nhiên đáp: “Chắc là rất muốn giết ngươi!”
Đế Duật dùng má cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên: “Ta đã đóng chặt toàn bộ cửa vào Yêu giới, chuẩn bị giống như Ma giới, giấu Yêu giới đi, để Đế Minh và cả phụ hoàng đều không tìm được chúng ta!”.
Lông mày Âm Tế Thiên khẽ động, không tiếp lời!
“Tế Thiên, tại sao ngươi lại thích Đế Minh, ngoại trừ việc y là Ám Thần Vương ra, chẳng lẽ ta không có chỗ nào tốt hơn y sao?”
“Lúc ngươi là Hiên Viên Duật, ta đã trả lời vấn đề này của ngươi rồi. Chuyện ấy không liên quan đến việc ai tốt hơn ai! Đế Duật, ngươi hẳn nên tìm một người thật lòng đối đãi với ngươi, mà ta, tuyệt đối không phải là người đó!”
Đế Duật như là không nghe được câu nói phía sau của hắn, lấy từ trong Nhẫn không gian ra một cái pháp bảo, để trước mặt hắn: “Ngươi còn nhớ cái pháp bảo này không?”
Âm Tế Thiên nhìn Chuyển Luân Bàn trong tay y, hơi ngẩn ra: “Là pháp bảo xuyên qua thời không cấp Thần phẩm!”
Pháp bảo này chính là sính lễ mà trước kia Đế Duật đưa cho hắn.
Đế Duật cười khẽ: “Ngươi còn nhớ nó à? Không uổng công ta tiêu hao nhiều *** lực như vậy để luyện chế ra nó!”
Âm Tế Thiên tiếp nhận Chuyển Luân Bàn, khóe miệng treo lên một tia cười khổ!
Hắn đã từng phí gần vạn năm, chỉ vì tìm kiếm nó, để hòng rời khỏi nơi có thể tu tiên tu thần này, trở lại với sinh hoạt trước kia của hắn.
Tuy nhiên, sau khi hắn có được nó, bởi vì bản thân đã có người mình thích, cho nên không còn muốn trở về nữa!
Cho dù sau này hắn có được năng lực xuyên qua thời không, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc quay trở về hiện đại.
Đế Duật hôn một cái lên má hắn: “Ngươi nói, nếu ta dùng pháp bảo này trở lại thời điểm ta và ngươi gặp nhau, thì có thể ngăn cản việc ngươi gặp Đế Minh không nhỉ? Nếu như vậy, các ngươi sẽ không ở cùng một chỗ nữa!”
Âm Tế Thiên cười nhạo một tiếng: “Đế Duật, ngươi ngăn không được!”
Có một số việc không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, cho dù Đế Duật quay trở lại trước kia, ngăn cản bọn họ gặp nhau, nhưng cuộc sống sau này, nói không chừng hắn vẫn sẽ gặp trúng Đế Minh, chẳng qua thời gian hoặc địa điểm không giống nhau thôi.
Nếu thật có thể nhẹ nhàng thay đổi sự tình trước kia như vậy, thì Quang Thần Vương đã sớm trở lại quá khức, sẽ không trơ mắt để cho một đống rắc rối phát sinh.
Đế Duật hỏi: “Tại sao ngươi lại chắc chắn như thế?”
Âm Tế Thiên nhếch môi một cái: “Nếu ngươi có thể ngăn cản, thì đã sớm làm như vậy, cũng chẳng rỗi hơi ngồi đây nói cho ta nghe”.
Hắn đã từng xuyên qua thời không, việc gì có thể thay đổi, việc gì không thể thay đổi, sao hắn lại không biết.
Đế Duật im lặng một lát, rồi nói: “Kỳ thật, pháp bảo này không có luyện chế thành công!”
Pháp bảo cường đại như vậy, cũng không phải chỉ đơn giản trong vài năm là có thể luyện chế ra.
Âm Tế Thiên kinh ngạc, quay đầu nhìn y.
“Lúc ấy, ta nóng lòng muốn cưới ngươi làm Thái tử phi, cho nên mới lừa gạt ngươi, nói rằng pháp bảo này đã luyện chế thành công!”
“Trải qua thời gian vạn năm, pháp bảo này có luyện chế thành công không?”
Đế Duật lắc đầu: “Phụ hoàng nói cho ta biết, sau khi pháp bảo luyện thành, còn cần Quang Thần Vương cùng Ám Thần Vương rót thần lực vào trong đó. Nếu không, pháp bảo này vĩnh viễn cũng không thể sử dụng được!”
“Tại sao lại muốn hai vương rót thần lực vào?”
“Bởi vì xuyên qua thời không có thể thay đổi rất nhiều chuyện, cũng xem như là đang đối nghịch với Thiên Đạo. Cho nên, dưới tình huống không có sự đồng ý của hai vương, thì không thể sử dụng pháp bảo xuyên qua thời không.”
“Vậy tại sao Tiên giới lại có được pháp bảo xuyên qua thời không?”
“Cái kia chỉ là vật trang trí, không thể sử dụng, chẳng phải về sau đã bị người ta hủy diệt rồi à?”
Âm Tế Thiên quay đầu lại: “Nếu người tự có năng lực xuyên qua thời không thì sao? Chẳng lẽ cũng phải trải qua sự đồng ý của hai vương?”
“Không phải! Chỉ là người có được năng lực như thế đã ít lại càng ít, có lẽ mấy vạn năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần. Mấy vạn năm trước, đã từng có một Quang Thần Vương nắm giữ năm lực như thế. Đột nhiên có một ngày, ngài lưu lại truyền thừa của ba giới, cùng đại bộ phận tu vi của mình, rồi biến mất không thấy!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Có lẽ là hắn đi tới một cái thời không nào đó để dạo chơi tứ hải! Ngươi cho là người nào cũng giống như phụ hoàng của ngươi, chỉ nghĩ tới quyền lực, chỉ muốn nắm Lục giới ở trong tay?”
Đế Duật cười lạnh: “Đế Minh cũng thích quyền lực thôi, nếu không, tại sao y lại muốn kế thừa vị trí của Ám Thần Vương!”
“Ngươi cảm thấy y có quyền lựa chọn sao? Nếu y không ngồi lên vị trí kia, phụ hoàng của ngươi sẽ bỏ qua cho y à?”
Nháy mắt, không khí giữa hai ngươi liền trở nên vô cùng cứng nhắc!
Cuối cùng Đế Duật chịu thua trước: “Tế Thiên, ta chỉ muốn vui vẻ cùng ngươi ở chung một chỗ, không cần để ý tới việc của bọn họ nữa! Được không?”
Âm Tế Thiên hết sức mệt mỏi: “Đế Duật…”
Đế Duật tựa hồ biết hắn muốn nói gì, nhanh chóng che miệng hắn lại: “Đừng nói! Cái gì cũng đừng nói! Để ta ôm ngươi một lát!”
Hai người không tiếng động ngồi dựa vào nhau, lay động chếc xích đu!
Lẳng lặng nhìn cảnh đêm xinh đẹp cùng trời đất nối thành một đường, nhưng lòng của hai ngươi không có cách nào dung hợp được.
Khi ở phía đông ửng lên màu trắng, Đế Duật mới ôm Âm Tế Thiên trở lại trong Vạn Thú Cung. Sau đó, phong ấn tay chân của thiếu niên, rồi mới rời khỏi cung, tiếp tục vội vàng chuẩn bị cho hôn sự của hai người.
Âm Tế Thiên đối với tình trạng hiện tại cảm thấy đặc biệt buồn bực. Không có tự do thì thôi đi, càng hận chính mình không có năng lực phản kháng, chỉ có thể giống như người tàn tật mà nằm trên giường.
Hiện tại đã qua một đêm, cũng không biết Thanh Liên có lấy được Yêu đan hay không.
Đúng lúc này, cửa lớn của cung điện bị người đẩy ra, có ba cung nữ từ bên ngoài tiến vào.
Âm Tế Thiên nghiêm túc nhìn các nàng, nhưng không phát hiện thấy khuôn mặt sau khi dịch dung của Thanh Liên đâu, hắn có chút thất vọng mà dời ánh mắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.