Phật Môn Ác Thê

Chương 299:




Hiên Viên Duật nhếch môi mỉm cười: “Sau khi ta sửa chữa xong, liền nghe thấy thanh âm cảm tạ của chúng!”
Bắc Vũ Phong sợ hãi than: “Thần khí quả nhiên không giống với pháp khí của chúng ta!”
Bắc Vũ Hoành ôn hòa mỉm cười: “Mặc dù các ngươi không thể luyện ra Thần phẩm, nhưng lần này đi đến Minh Ngục cũng coi như là rèn luyện thêm kinh nghiệm cho bản thân. Bất quá, chẳng phải các ngươi đi tìm hồn sao? Cớ gì lại chạy tới luyện chế Thần khí?”
“Sự tình là như vầy!” Hiên Viên Duật kể lại tất cả mọi chuyện.
Vương của Minh Ngục, không phải nói thấy là có thể thấy. Đến ngay cả Quỷ Tiên của Minh Ngục cũng chưa chắc có may mắn được gặp mặt một lần.
Hiên Viên Duật liếc nhìn Âm Tế Thiên từ đầu đến cuối chưa phát ra tiếng nào: “Ừm! Vô cùng đáng tiếc là Minh Vương mang mặt nạ. Và người duy nhất được diện kiến riêng Minh Vương, cũng chỉ có Tịch Thiên!”
Xoạt một cái, ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang Âm Tế Thiên.
Bắc Vũ Phong tò mò hỏi: “Tịch Thiên, ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật của Minh Vương rồi?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** Thần: “A… Ừm!”
“Vậy bộ dáng Minh Vương như thế nào?”
“Lớn lên rất tuấn mỹ. Bất quá, trong mắt ta, cũng chỉ là một tên tiểu tử thối!” Âm Tế Thiên vô ý thốt ra.
Mọi người ngốc rớt: “…”
“…” Âm Tế Thiên cũng ngây ngẩn cả người!
Hắn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao mình lại hay dùng từ tiểu tử thối để nói về Minh Vương như vậy.
Nếu Minh Vương nghe được, phỏng chừng sẽ bóp chết hắn!
Lúc này, nhóm gia phó đã bưng đồ ăn lên.
Bắc Vũ Hoành cười nói: “Mọi người cứ dùng cơm trước đã!”
Chuyện đầu tiên Bắc Minh làm khi động đũa là gắp đồ ăn cho Âm Tế Thiên.
Đợi bát Âm Tế Thiên đầy vung lên, y mới nhìn sang Huyền Ngọc trưởng lão bên cạnh. Sau đó, không nhanh không chậm gắp cho bà một cục thịt gà.
Huyền Ngọc trưởng lão nhìn cục thịt gà trong bát, đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó, đáy mắt nảy lên vẻ kích động, vui sướng không biết nên nói cái gì mới tốt, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Bắc Vũ Hoành mỉm cười nhìn hai mẹ con bọn họ.
Trên bàn cơm, tuy rằng không khí chưa đến mức sôi nổi náo nhiệt, nhưng đề tài vẫn luôn nối tiếp nhau. Nhất là Bắc Vũ Phong, đối với chuyện của Minh Ngục cực kỳ tò mò. Trong lúc dùng bữa, cơ hồ đều là giọng nói của hắn ta.
Sau khi ăn xong, mọi người uống một ly trà, liền mạnh ai nấy tản đi.
Âm Tế Thiên vừa ra khỏi cửa đại viện của Hoành trưởng lão, cả người liền dựa lên người Bắc Minh: “Ta muốn xuất phủ đi dạo một chút!”
Bắc Minh thấy sắc trời còn sớm, cách lúc phố buôn bán tan chợ còn hơn một canh giờ nữa, liền đồng ý nói: “Được, sang phố buôn bán đi!”
Âm Tế Thiên đột nhiên nhảy lên lưng Bắc Minh, hai tay ôm lấy cổ y, hai chân lại kẹp lấy thắt lưng y: “Ta ăn no quá! Ta muốn ngươi cõng ta qua đó!”
Bắc Minh nhanh chóng vòng lấy chân hắn, cười nói: “Đi kiểu này, phố sẽ tan mất đấy!”
“Giờ chúng ta bay qua đó, kế tiếp ngươi lại chậm rãi cõng ta dạo phố!”
Bắc Minh nhướng mày: “Không sợ bị người ta cười?”
Âm Tế Thiên xì một tiếng: “Người nào cười, chứng tỏ một điều, đó là bọn họ đố kỵ với ta. Nếu có bản lĩnh, bọn họ cũng tìm một đạo lữ cam nguyện cõng bọn họ ấy!”
Trong tròng mắt đen của Bắc Minh lấp kín tiếu ý, khẽ hất nhẹ hắn lên, nói: “Vậy giờ chúng ta liền tới phố đi dạo!”
Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân theo sau ra tới, nhìn thấy Bắc Minh cõng Âm Tế Thiên, người trước khẽ híp mắt, người sau đố kỵ đến hai con ngươi đều đỏ rực.
Nghe được bọn họ muốn đi dạo phố, hai người liền nhanh chóng nối gót.
Tuy nhiên, mới vừa tiến lên hai bước, bọn họ chợt nghe thấy truyền âm của thiếu niên, giọng nói lạnh lùng và hung hăng, khiến bọn họ không khỏi khựng lại: “Mấy ngày kế tiếp, ta chỉ muốn an tĩnh ở cùng một chỗ với Bắc Minh. Nếu các ngươi dám lại đây, thì đừng trách ta không khách khí!”
Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân liếc mắt nhìn nhau, cứ như vậy mà đứng im tại chỗ, lẳng lặng ngó Bắc Minh cõng Âm Tế Thiên khuất bóng.
Hạ Hầu Lân thân là đế vương, chưa bao giờ bị uy hiếp như thế. Cho nên, đối với lời uy hiếp của thiếu niên, vừa tức giận lại vừa cảm thấy mình yếu thế hơn hẳn so với người Tu Chân.
Hiên Viên Duật cũng chẳng quan tâm tới lời uy hiếp của Âm Tế Thiên, chỉ là y không hiểu lắm, vì cái gì mấy ngày kế tiếp hắn lại muốn an tĩnh ở chung một chỗ với Bắc Minh. Chẳng lẽ sắp tới đây có ngày đặc biệt gì sao?
Đột nhiên, y cảm thấy Tịch Thiên như đang giấu diếm một việc gì đó.
Hiên Viên Duật cất bước, đuổi theo.

Bắc Minh và Âm Tế Thiên rời khỏi Bắc phủ, ngay lập tức ngự khí phi hành tiến vào khu phố buôn bán sầm uất náo nhiệt. Vừa hạ xuống đất, đã nhanh chóng thu hút sự vây xem của quần chúng xung quanh. Rất nhanh, có người nhận ra bọn họ!
“Đó không phải là Minh thiếu gia của Bắc gia sao?”
Có người kích động nói: “Không sai! Là Minh thiếu gia! Thiếu niên đứng cạnh có nốt chu sa giữa mày kia, hẳn là đạo lữ của Minh thiếu gia, Ngự thú sư cấp mười!”
“A! Thiếu niên kia chính là Ngự thú sư cấp mười hả? Bộ dạng còn đẹp hơn cả cô nương”
“Chân của đạo lữ Minh thiếu gia bị làm sao vậy? Cớ gì lại bắt Minh thiếu gia cõng?”
“Chẳng lẽ chân bị thương?”
“Các ngươi đã từng thấy chân bị thương, mà còn có thể đung đưa trái phải như vậy chưa? Thực hiển nhiên là do tình cảm của bọn họ rất tốt, cho nên Minh thiếu gia mới tình nguyện cõng đạo lữ đi dạo phố!”
Âm Tế Thiên và Bắc Minh phảng phất như không nghe thấy tiếng thảo luận của mọi người, chỉ chìm đắm trong thế giới hai người, vừa tán gẫu vừa đi dạo.
“Minh, cái kia là cái gì?” Âm Tế Thiên chỉ vào cái sạp ở phía trước không xa nói.
Trên sạp nhỏ bày gì đó, rất giống con diều mà hắn đã từng biết. Chẳng qua, những con diều này đều được làm từ giấy màu vàng, mặt trên còn vẽ ký hiệu 籇, làm người khác cảm thấy vô cùng đặc biệt.
[Đọc là háo]
Bắc Minh nhìn lại, thấy đồ vật trên sạp nhỏ, cười đáp: “Đó là con diều! Ngươi chưa từng thấy sao?”
“Đương nhiên thấy rồi! Ta chỉ tò mò vì sao mặt trên còn vẽ ký hiệu 籇?”
Bắc Minh kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Âm Tế Thiên lắc đầu.
Bắc Minh đi lên, tốn năm linh thạch trung phẩm mua năm con diều để Âm Tế Thiên cầm: “Ta mang ngươi đi thả!”
Khóe mắt Âm Tế Thiên giật giật: “Ngươi muốn dẫn ta đi thả… diều? Thế nhưng, sao ngươi lại mua nhiều như vậy? Còn có, chúng nó thật mắc quá đi thôi! Một con diều mà phải trả tận một linh thạch trung phẩm!”
Hơn nữa, trò thả diều này cũng có phần ấu trĩ quá đi?
Chẳng phải chạy vài cái, sau đó canh chừng cho nó ổn định trên bầu trời, là xong, có cái gì vui chứ?
Lại nói, muốn thả diều cũng nên chọn ban ngày chứ?
“Năm con đã là thiếu rồi! Hơn nữa, mỗi con chỉ tốn một viên linh thạch trung phẩm, cũng không hề đắt!” Bắc Minh nghiêng đầu, thâm ý mỉm cười: “Đợi lát nữa, cam đoan ngươi không muốn ngừng chơi!”
Nghe nói như thế, Âm Tế Thiên bỗng có chút tò mò, cao hứng nói: “Chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Phía trước có một cái quảng trường, chuyên dùng để cho người ta thả diều!”
Âm Tế Thiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy xa xa có rất nhiều diều giấy đang bay lượn trên bầu trời.
Diều bay lên không trung, ký hiệu 籇 được vẽ trên ấy phát ra ánh sáng màu đỏ, cùng với con diều bên cạnh không ngừng đấu đến đấu đi, thoạt nhìn vô cùng kịch liệt.
Âm Tế Thiên hưng phấn nói: “Bọn họ đang đấu diều?”
“Không sai! Đợi lát nữa chuyển chút linh lực vào trên con diều, là có thể làm cho diều bay lên.” Bắc Minh vừa đi vừa giải thích cho hắn quy tắc đấu diều: “Trừ cái này ra, còn có đổ diều. Người thả diều trên quảng trường, phải đưa trước linh thạch. Nếu con diều của ai có thể đứng lại đến cuối cùng, thì linh thạch của những người khác đều thuộc về người kia!”
“Nghe cũng không tệ!”
Hai người đi vào quảng trường, Âm Tế Thiên nhanh chóng nhảy xuống lưng Bắc Minh: “Chúng ta chơi như thế nào?”
“Trước chờ ván này kết thúc đã!”
Bắc Minh với tay cầm lấy con diều trong tay hắn: “Ngươi định một người chơi một con diều, hay là hai người cùng chơi một con?”
“Có câu nói như này, đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn mà!”
[Mình mạn phép sửa như vậy cho nó dễ hiễu hơn].
Bắc Minh cất bốn con diều còn dư vào trong nhẫn: “Chúng ta đi báo danh trước đã!”
Âm Tế Thiên ngẩn người: “Còn phải báo doanh?”
“Ừm! Quảng trường này thuộc quyền sở quản của Hoa gia, bọn họ còn mở một sòng bạc bên ngoài. Ngoại trừ tu sĩ thả diều ở bên trong ra, thì người đứng bên ngoài quan sát cũng có thể đặt cược.”
“Vậy chẳng phải bọn họ ngồi không, cũng có thể thu được một số lượng lớn linh thạch!”
“Cũng không thể nói như vậy, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ an toàn cho quảng trường, để ngăn không cho người khác gây rối! Cũng chỉ có như vậy, mọi người mới có thể an tâm chơi được!”
Bắc Minh mang theo Âm Tế Thiên đi tới trước bàn của quản sự Hoa gia, rồi viết tên của mình lên trên sổ ghi chép.
Hoa gia quản sự nhìn thấy hai chữ Bắc Minh, chợt ngẩng lên. Nháy mắt khi nhìn thấy Bắc Minh và Âm Tế Thiên, khóe miệng liền chuyển thành nụ cười lấy lòng: “Tiểu nhân xin ra mắt Minh thiếu gia và Minh thiếu phu nhân!”
Bắc Minh lấy một túi linh thạch nhỏ ra: “Đây là linh thạch bọn ta cược bản thân sẽ thắng, mỗi trận một túi! Tính tiền sau!”
“Dạ! Dạ!” Quản sự Hoa gia nhìn con diều trong tay Bắc Minh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Minh thiếu gia, con diều của ngài hình như hơi nhỏ!”
Âm Tế Thiên liếc nhìn con diều của Bắc Minh, lại liếc nhìn những con diều trên bầu trời, cũng không khác nhau lắm. Vì cái gì lại nói con diều của bọn họ nhỏ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.