Phật Môn Ác Thê

Chương 287: Vậy cũng được sao




Thấy hắn không trả lời, Ám Vô híp híp mắt hỏi:
“Ngươi có thành kiến với y à?”
Đáng lý ra, thiếu niên ở nhờ trong phủ đệ của Phụng Âm, bởi thế thái độ với chủ nhà cũng phải đôi chút thiện cảm chứ. Cho dù không nịnh nọt thì khi nghe thấy có người khen y, hắn nên phụ họa hai, ba câu. Giờ thiếu niên không nói gì, chứng tỏ hắn có thành kiến với y rồi. Âm Tế Thiên cũng chẳng giấu giếm Ám Vô:
“Nếu ta nói đám đệ tử trong Khí Đan Phủ dám gây sự với ta, tất cả đều là do Phụng Âm giật dây. Vậy ngươi sẽ tin sao?”
Tuy hắn biết Phụng Âm làm vậy là vì Hạ Hầu Lân, thế nhưng hắn chẳng thể nào mở miệng khen ngợi cái người đang mưu toan giết mình được. Ám Vô nhíu mày:
“Là do Phụng Âm? Ngươi có hiểu nhầm gì không đó?”
Lẽ ra, Phụng Âm chẳng có lý do gì để giết một tu sĩ Tu Chân giới. Nếu thực sự muốn giết, cớ gì y không trực tiếp phái người ra tay, mắc mớ chi phải vòng vèo như vậy. Chuyện này không giống với tác phong của y chút nào.
“Chính là y. Thế nhưng, người thực sự muốn ta chết lại là một tên nam tử ở Phàm giới, hắn cũng cùng bọn ta tới Minh Ngục.”
Ám Vô nghe vậy, hai mắt sáng lên, cười nói: “Ta biết rồi! Phụng Âm là vì yêu cầu của cái tên nam tử ở Phàm giới kia, nên mới giết ngươi?”
Âm Tế Thiên thản nhiên trả lời: “Ừ.”
“Ta có nghe nói, Phụng Âm từng nợ ơn huệ của một vị Đế vương ở Phàm giới. Tên hoàng đế kia chính là nam tử ấy?”
“Đúng thế.”
Âm Tế Thiên có nghe Hạ Hầu Lân kể qua, hắn đã từng giúp Phụng Âm một việc gì đó. Ám Vô cảm thán:
“Chắc chắn cái ‘giúp’ này phải lớn lắm, không trả không được. Ngươi nên biết rằng, người tu tiên rất chú trọng chuyện nhân quả tuần hoàn, nếu nợ ơn ai đó mà không trả ơn thì việc tấn cấp sẽ gặp phải trì trệ.”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Hạ Hầu Lân đã giúp y cái gì vậy?”
“Kể cho ngươi nghe cũng chẳng sao. Khi ấy, cái ghế Điện chủ Điện tám mươi tám còn trống, bởi vì tranh giành nó mà suýt chút nữa Phụng Âm bị người ta giết chết. Nếu không phải Phụng Âm thông minh, trốn miết ở trong hoàng cung, thêm vào đó được đế vương nhân gian che chở. Nói không chừng đã hồn phi phách tán rồi.”
Âm Tế Thiên tò mò: “Đế vương nhân gian cũng chỉ là một người thường, thì che chở cho Phụng Âm bằng cách nào?”
“Chắc ngươi cũng biết chuyện đế vương nhân gian có mây tím hộ thể, đúng không?”
“Biết!”
“Nghe nói khi ấy, là vị đế vương kia đột nhiên xuất hiện, chắn cho Phụng Âm. Bởi thế tên Quỷ Tiên nọ vung đao muốn giết Phụng Âm, cuối cùng lại thành chém vào đế vương. Đương nhiên là đao của gã bị mây tím bắn ngược ra, cho nên tên Quỷ Tiên nọ bị thương nặng. Và Phụng Âm nhân cơ hội mà giết gã.”
Âm Tế Thiên: “…” Vậy cũng được sao!?
“Chính vì thế mà Phụng Âm mới ngồi vào được cái ghế Điện chủ Điện tám mươi tám này.”
Âm Tế Thiên: “…” Được rồi! Hắn thừa nhận cái ơn kia rất lớn!
Ám Vô cũng không nói nhiều: “Ngươi cứ ở đây nghỉ tạm, về chuyện ngươi gây thương tích cho đệ tử Khí Đan Phủ, chủ tử sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng. Nhất định trả lại trong sạch cho ngươi.”
“Vậy giúp ta gửi lời cảm ơn đến chủ tử của ngươi trước.”
Ám Vô tiếp nhận lòng biết ơn của hắn, sau đó rời khỏi. Âm Tế Thiên vừa thấy Ám Vô khuất bóng, liền lập tức bước đến cầu thang, đi lên tầng hai. Ở giữa đại điện là một cái sân, còn lầu hai lầu ba là vây xung quanh cái sân đó.
Âm Tế Thiên chán chết đi được, nhưng nơi này không có ai nói chuyện với hắn, hắn đành phải dạo hết mọi ngõ ngách, xem xem có cái phòng nào hài lòng để vào ở hay không. Tuy nhiên, bố cục các gian phòng ở lầu hai không khác nhau cho lắm, vì vậy chẳng có chỗ nào đặc biệt cả. Duy nhất có một điểm khiến người ta thán phục đấy chính là cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Nếu gian phòng ngay hướng nam, nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ có thể thấy hết toàn bộ Minh Ngục, nhìn được cả tòa thành xinh đẹp.
Âm Tế Thiên rời khỏi phòng, đi lên lầu ba.
Tầng ba còn lộng lẫy hơn cả tầng hai, đồ vật được bài trí trong phòng rất là quý báu, đến cả cái thảm trải dưới đất cũng cực xa xỉ, dẫm lên có cảm giác vô cùng thoải mái. Lầu ba không giống với lầu hai, mỗi gian đều riêng biệt độc lập. Lầu ba gồm có đại sảnh để tiếp khách, có khu bếp, thư phòng, cuối cùng là phòng ngủ. Âm Tế Thiên rất thích cách bố trí của lầu ba, làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp. Hơn nữa Ám Vô cũng đã nói hắn muốn ngủ ở phòng nào cũng được, vậy nên hắn không hề nghĩ ngợi mà đẩy cửa một gian phòng ở tuốt cuối cùng.
Bên trong không bày biện lộng lẫy như bên ngoài, dưới chân là thảm mềm, trên tường là những viên dạ minh châu được khảm thành một bức tranh sơn thủy. Thế nhưng, điểm đáng chú ý không phải ở chỗ này, mà là chiếc giường lớn hoa lệ đặt cạnh cửa sổ. Âm Tế Thiên nhìn giường lớn, mắt chợt nheo lại. Hình như trên giường có cái gì đó. Lúc hắn nhìn rõ hơn, liền không khỏi giật cả mình, bởi nó cư nhiên lại có người nằm.
“A! Xin lỗi! Ta không biết ở đây có người!”
Kế đó hắn vội vàng định đi ra khỏi phòng. Nhưng vừa đẩy cửa, hắn ngẫm nghĩ lại bỗng cảm thấy có chút kỳ quái. Âm Tế Thiên quay đầu, phát hiện dáng ngủ của người kia rất nghiêm chỉnh, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại khi bị hắn làm phiền. Tức khắc, hắn đứng cách giường một khoảng, rồi sử dụng thị giác quan sát. Trông thấy người nằm ở trên giường kia, là một nam tử, ngũ quan cương nghị giống như được tạc nên, hai con mắt đen nhắm lại, mũi cao thẳng, đôi môi khép hờ, tuy thế nhưng lại có vẻ rất uy nghiêm. Không biết là do dạ minh châu chiếu lên hay sao, mà gương mặt của nam tử kia tái nhợt, môi cũng trắng bệch.
Bất quá, mặt và môi của Quỷ Tiên đều như thế, cho nên không có vẻ gì lạ cả. Tuy nhiên, Âm Tế Thiên lại cảm thấy sợ hãi nó, hắn vô thức lùi ra sau mấy bước. Bởi, dung mạo của người nằm trên giường, giống y hệt nam tử đã hiện lên trong đầu hắn vào mười ngày trước, chính là người đã bị Quang Thần Kiếm đâm xuyên ngực kia.
Âm Tế Thiên phục hồi *** thần, vội vàng chạy ra khỏi phòng, còn thuận tiện đóng cửa lại. Hắn biết, người nằm ở trên giường kia là một người chết. Bởi, cái tai cực thính của hắn không nghe thấy tiếng hít thở của y. Âm Tế Thiên mới chạy được vài bước, thì bỗng khựng lại. Không hiểu sao, lòng hắn lại cảm thấy không nỡ rời đi. Cứ như Âm Tế Thiên và y là một đôi bạn thân, đã quen biết nhau từ rất rất lâu, lâu đến nỗi cũng không rõ là từ bao giờ. Âm Tế Thiên thấy cái cảm giác này thật khó hiểu. Âm Tế Thiên lắc lắc đầu, vội vàng chạy trở về lầu hai, đi vào gian phòng có cửa sổ ở hướng nam. Âm Tế Thiên nằm trên giường, không ngừng suy nghĩ về Bắc Minh và tên nam tử kia. Không biết Bắc Minh có ngủ ngon không, thân thể có khỏe không, có tìm Hạ Hầu Lân tính sổ không, quan trọng nhất là có nhớ mình không. Mặc kệ Bắc Minh có nhớ mình không, hắn cũng đã rất nhớ Bắc Minh rồi.
Mấy ngày nay, hắn đều ngủ cạnh Bắc Minh, bây giờ đột nhiên ngủ một mình, thật cảm thấy thiêu thiếu. Đến ngay cả trái tim cũng trở nên cực kỳ trống rỗng. Hắn đột nhiên nhớ tới cái tượng đất nắn hồi ở phàm giới, vội vàng lấy nó từ trong Nhẫn không gian ra. Nhìn cái tượng đất giống y hệt Bắc Minh kia, trong lòng hắn mới thỏa mãn đôi chút. Hắn ịn môi hôn đến hôn đi trên mặt tượng đất, chỉ ước sao hôn cho nó biến thành người thật được ấy. Âm Tế Thiên nghịch tượng đất cả một đêm, mãi đến khi trong Đại điện vang lên tiếng động hắn mới chịu bò dậy, đi ra khỏi phòng, xuống lầu một, liền trông thấy ba nam tử và một cô gái đang vui vẻ cười nói.
Bọn họ thấy Âm Tế Thiên từ trên lầu hai đi xuống, thì sửng sốt hỏi:
“Tịch Thiên! Sao ngươi lại từ trên lầu hai đi xuống?” Người mở miệng là Lệ Khấp, là một trong những Luyện đan sư cao cấp – thuộc hạ của chủ nhân Ám Vô.
Âm vô giải thích: “Chủ nhân cho Tịch Thiên ở lại đây một thời gian.”
Những người khác vừa biết là chủ nhân cho Âm Tế Thiên ở lại thì không hỏi nhiều nữa, ai nấy vội vàng xử lý việc của mình. Âm Tế Thiên đi đến cạnh Ám Vô, dùng truyền âm hỏi:
“Ám Vô, sao ngươi không nói với ta là phòng ở lầu ba có người?”
Ám Vô trêu ghẹo nói: “Ở đây trừ ngươi là người ra, thì không có ai là người nữa”
Âm Tế Thiên tức giận trừng mắt liếc gã: “Ngươi biết ý của ta là gì mà.”
Ám Vô trầm mặc một lúc mới chịu nói: “Ngươi thấy y rồi, vậy chắc cũng biết y không phải người sống.”
“Ừ.”
“Thực ra, y là …”
Âm Tế Thiên vội ngắt lời: “Khoan! Trước khi ngươi nói, ngươi phải chắc chắn là sau khi ta nghe xong, ta vẫn giữ được cái mạng này đó!”
Ám Vô không hiểu: “Là sao?”
“Đây chẳng phải là chuyện của chủ tử nhà ngươi sao? Ngươi đem chuyện của chủ tử nhà ngươi nói cho ta nghe, không khéo ta bị thủ tiêu vì biết quá nhiều bí mật rồi sao?”
Ám Vô nghe hắn nói thế thì bật cười:
“Đừng nói là ngươi lại sợ rước họa vào thân đó nha? Ha ha! Chớ lo, chuyện này đa phần mọi người đều biết.”
“À… Nếu thế thì nói mau!”
“Kỳ thực y là cha của chủ tử chúng ta…”
Âm Tế Thiên giật mình: “Hả?”
“Hả cái gì?”
“Vậy mà ta cứ nghĩ đó là đạo lữ của chủ tử các ngươi.”
Ám Vô đỡ trán: “Trong não ngươi chứa những thứ quỷ gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.