Phật Môn Ác Thê

Chương 282: Bồi thường




Âm Tế Thiên hiếu kỳ nhìn Bắc Minh: “Nghe nói cái gì?”
Bắc Minh liếc mắt sang dòng người đang lục tục từ bên trong đi ra: “Trở về rồi hãy nói!”
Ba người về tới phòng khách trong hậu viện của phủ Phụng Âm, Âm Tế Thiên không nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Lân đâu, khóe môi lạnh nhếch lên, ngồi xuống cạnh Bắc Minh.
Bắc Minh nhỏ giọng nói: “Ta đang luyện chế trong phòng thì nghe được vài tên đệ tử thảo luận, bảo rằng sở dĩ Minh Vương muốn tìm Luyện đan sư có thể luyện chế ra đan dược tuyệt phẩm, cùng Luyện khí sư có thể luyện chế trang bị và Thần khí tuyệt phẩm. Là bởi vì, hắn ta muốn cứu Minh Vương đời trước sống lại, song song đó chế tạo áo giáp và Thần khí của Minh Vương đời trước luôn!”
Hiên Viên Duật nhướng nhướng mày: “Chuyện Minh Vương muốn làm, có can hệ gì đến chúng ta chứ? Việc trọng yếu nhất bây giờ, là chúng ta phải chế ra Thần khí, gặp được Minh Vương, nhờ Minh Vương tìm lại một hồn kia, không phải sao?”
“Quả thật như thế!” Bắc Minh trêu tức nhìn Hiên Viên Duật: “Nhưng ngươi có biết Minh Vương đời trước chết như thế nào không?”
Hiên Viên Duật đáp trả lại ánh mắt của Bắc Minh, đáy lòng bỗng dưng có một loại dự cảm không tốt!
Âm Tế Thiên hỏi: “Chết như thế nào?”
Bắc Minh liếc Hiên Viên Duật: “Nghe bọn họ nói là do con trai của Quang Thần Vương – Đế Duật, dùng Thần kiếm đâm xuyên ngực của Minh Vương đời trước…”
Hiên Viên Duật phút chốc híp mắt lại.
Âm Tế Thiên kinh ngạc hô: “Đế Duật? Đế trong đế vương? Duật trong Hiên Viên Duật?”
Hiên Viên Duật bĩu môi: “Sao ngươi lại nói là Duật trong Hiên Viên Duật, mà không phải là Duật trong Việt Duật? Hoặc là Ngọc trong Ngọc bội?”
[Đại loại đọc nó giống nhau mà cách giải thích khác nhau]
Bắc Minh cười như không cười: “Nếu là con trai của Quang Thần Vương, tất nhiên mang họ Đế, Đế trong đế vương, về phần Duật nào, thì không rõ lắm! Bất quá, trước khi ngươi được Huyền Ngọc trưởng lão nhặt về, ngươi và con trai của Quang Thần Vương có cùng họ cùng tên!”
Tại Tu Chân giới, chuyện có liên quan đến Thần giới cũng không được lưu truyền nhiều. Cho nên, mọi người chẳng biết Quang Thần Vương còn có con trai!
Âm Tế Thiên liếc sang Hiên Viên Duật đang đứng sững sờ!
Là do trùng hợp, hay là…
Đột nhiên, đầu Âm Tế Thiên đau nhói, rồi vụt lóe lên hình ảnh một nam tử cương nghị mặc áo giáp huyết sắc, ngực bị đâm thủng bởi một thanh lợi kiếm màu trắng, khóe môi nhếch thành nụ cười không cam lòng, rồi từ từ, nhắm đôi mắt đầy phẫn nộ kia lại.
Bắc Minh phát hiện Âm Tế Thiên có chút khác thường: “Làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên lắc đầu, suy yếu nói: “Không có việc gì!”
Hình ảnh vừa rồi quá mức chân thật, giống như hắn đã từng tận mắt chứng kiến vậy.
Bắc Minh thấy mặt hắn trắng bệch đến không còn giọt máu, trong lòng sốt ruột, vội ôm hắn trở về phòng.
Hiên Viên Duật nhìn theo hai bóng lưng rời đi kia, vuốt ve chiếc Nhẫn không gian trên ngón tay, nỉ non nói: “Ngươi cũng… không cam lòng nhỉ?”
Thần khí trong Nhẫn không gian, không ngừng vang lên tiếng oong oong như một lời đáp lại.

Bắc Minh đặt Âm Tế Thiên lên giường, đang muốn vươn tay bắt mạch cho hắn, lại bị hắn ngăn lại.
Âm Tế Thiên nói: “Ta thật sự không có việc gì!”
Bắc Minh lạnh mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Ngươi có biết, sắc mặt của ngươi hiện giờ hết sức khó coi hay không? Cái này gọi là thật sự không có việc gì sao?”
Âm Tế Thiên thấy Bắc Minh tức giận, trong lòng liền mềm nhũn, đành buông tay y ra, để y bắt mạch: “Từ sau khi đi vào Minh Ngục, ta cảm thấy mình bỗng dưng có chút kỳ quái, trong đầu cứ luôn xuất hiện một ít hình ảnh xa lạ.”
Bắc Minh xác định hắn thật không có việc gì, mới thở phào hỏi: “Là hình ảnh gì?”
“Tựa như vừa rồi, khi ngươi nói đến việc Minh Vương đời trước bị lợi kiếm của Đế Duật – con trai Quang Thần Vương đâm xuyên ngực. Trong đầu ta liền xuất hiện hình ảnh một người nam tử mặc áo giáp huyết sắc, ngực cũng bị kiếm đâm xuyên. Mà thanh kiếm kia, chính là Thần khí mà Hiên Viên Duật lấy được ở Bí cảnh.”
Âm Tế Thiên dừng một chút: “Ta cảm thấy chuyện này vô cùng chân thực, tựa như đã từng tận mắt chứng kiến!”
Bắc Minh trầm mặc nhìn chằm chằm hai mắt Âm Tế Thiên, sau đó, nằm xuống cạnh hắn, đem người trói vào trong ngực: “Ta nghĩ, hình ảnh mà ngươi thấy được, rất có thể là kiếp trước của ngươi!”
“Kiếp trước?”
“Ừm!”
Âm Tế Thiên đắn đo, lại cảm thấy không thể nào là chuyện của kiếp trước được.
Thình lình, Bắc Minh xoay người, đặt thiếu niên ở dưới thân: “Dẹp qua một bên đi, đừng suy nghĩ quá nhiêu về những chuyện không liên can đến mình. Nhiệm vụ hiện tại của ngươi là phải làm như thế nào để bồi thường cho ta!”
Âm Tế Thiên nhất thời không kịp phản ứng: “Bồi thường gì?”
Bắc Minh nhướng nhướng mày: “Ngươi nói xem?”
Y vụt cúi đầu, hôn vào đôi môi thiếu niên kia.
Âm Tế Thiên né mặt sang một bên, hô: “Chờ đã!”
Bắc Minh hôn nhẹ lên má hắn, có chút bất mãn mà híp híp mắt: “Chờ cái gì?”
“Ta muốn hỏi cái này!”
Bắc Minh bất đắc dĩ chống người ngồi dậy: “Muốn hỏi gì?”
“Bây giờ, chắc ngươi đang là Thôn Phách?”
Lông mày Bắc Minh khẽ động, không biết Âm Tế Thiên hỏi vấn đề này để làm gì!
Âm Tế Thiên thấy y không lên tiếng, coi như là y thầm chấp nhận!
“Nếu bây giờ ngươi là Thôn Phách, thế ngươi xác định có thể làm cho một cơ thể không tính là con người nổi lên dục vọng sao?”
Sắc mặt Bắc Minh nhất thời đen đi!
Âm Tế Thiên tiếp tục hỏi: “Cho dù có dục vọng, ngươi có thể bắn được à?”
Mặt Bắc Minh đã đen đến không thể đen hơn!
“Cho dù có bắn ra! Vậy dịch thể là màu trắng, chứ không phải thứ dơ bẩn gì khác ư?”
Bắc Minh cắn răng nói: “Thử xem sẽ biết!”
Không cho thiếu niên cơ hội lên tiếng nữa, y cúi đầu xuống, dùng sức hút mạnh cái miệng nhỏ khiến y tức đến nghiến răng nghiến lợi kia!
Dù Âm Tế Thiên bị hôn đến điên cuồng quấn quýt, nhưng phát hiện hạ thân của người phía trên cứng rắn, hắn vẫn tò mò đưa tay sờ xuống, tựa hồ muốn xác định một phen.
Bắc Minh nhìn thấy hành động của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, bật cười: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết là dịch thể màu trắng, hay là thứ dơ bẩn gì khác!”
Y nhanh chóng cởi bỏ áo bào của hai người, hai cỗ thân thể trần trụi nấp vào màn giường, kịch liệt ma xát.
Hai người đồng thời đạt tới cao trào, rồi nằm ở trên giường, ôm nhau không nhúc nhích.
Bàn tay Âm Tế Thiên đặt trên ***g ngực nóng hổi của Bắc Minh: “Ngươi không phải là Thôn Phách!”
Bắc Minh buồn cười hôn lên môi hắn: “Ngươi cũng không phải là Thôn Phách!”
“Hừ! Hại ta tò mò suông!”
Bắc Minh nhướng mày: “Ngươi tò mò cái gì?”
“Tò mò xem thân thể Thôn Phách, rốt cuộc có cứng được không!”
Bắc Minh thu hồi nụ cười: “Không được!”
Lúc này, Âm Tế Thiên mất hứng!
“Làm sao ngươi biết không được! Chẳng lẽ ngươi tìm người thử rồi?”
Bắc Minh rũ mắt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mùi giấm chua, khóe miệng lại trở về vị trí trước đó, cười nói: “Cần gì phải thử? Cơ thể của mình? Được hay không, chẳng lẽ không biết?”
Vốn, y muốn cho thiếu niên ăn nhiều giấm chua hơn. Nhưng, nhìn đến bộ dáng mất hứng của hắn, chính mình cũng rất khó chịu.
Lúc này, Âm Tế Thiên mới vừa lòng bật cười: “Nể tình mười một năm qua ngươi thủ thân như ngọc, chúng ta lại làm lần nữa đi!”
Hắn chủ động câu lấy cổ Bắc Minh, xoay người đè lên ngực Bắc Minh.
Bắc Minh mỉm cười ôm lấy eo hắn: “Nếu ta nói, ta không chỉ thủ thân như ngọc suốt mười một năm qua. Mà ngay cả hai mươi năm trước đó ta cũng chưa hề chạm qua bất luận kẻ nào. Vậy trừ một lần sắp tới đây, chúng ta có thể tiếp tục thêm hai lần nữa không?”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngươi không hề chạm qua bất luận kẻ nào?”
Hắn vẫn luôn cho rằng, con cháu gia đình giàu có, sớm đã nếm thử mấy việc này rồi!
Mà nói đi cũng nói lại, trong mấy tháng hắn sống ở Bắc gia kia, trừ bỏ việc Bắc Minh và Hiên Viên Duật đã từng được chỉ định làm đạo lữ của nhau, thì thật không còn nghe thấy Bắc Minh có mối quan hệ với cô nương hay thiếu niên, thanh niên nào cả.
Bắc Minh vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vỗ lên mông hắn một cái: “Bộ ta giống hạng người trêu hoa ghẹo nguyệt lắm sao?”
Quả thực Âm Tế Thiên chưa từng thấy Bắc Minh đi gần ai, hoặc có hành vi ám muội với bất cứ ai.
Bất quá, hắn vẫn có chút không tin: “Thế nhưng, Bắc gia không chuẩn bị người cho ngươi sao?”
Bắc Minh giải thích: “Ngươi hẳn phải biết, nếu một tu sĩ tấn chức cảnh giới quá nhanh, sẽ dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới không ổn định, hoặc là xuất hiện một vài việc mà chúng ta không có cách nào đoán trước được. Cho nên, cha lo lắng tuổi ta còn nhỏ, chẳng biết khắc chế bản thân, lỡ như không cẩn thận đem đối phương làm lô đỉnh, sẽ khiến tốc độ tấn cấp tăng nhanh. Bởi vậy, trước năm hai mươi tuổi, cha cấm ta không được giao hoan với người khác. Đương nhiên, đây chỉ là thứ nhất, còn thứ hai…”
[Lô đỉnh: xem như là một người dùng để thải âm bổ dương tăng cường tu vi ấy]
Y dừng một chút: “Thứ hai là Huyền Ngọc trưởng lão hy vọng vào năm ta và Hiên Viên Duật ba mươi tuổi, có thể trở thành đạo lữ của nhau. Cho nên trước đó, bà không muốn ta và Hiên Viên Duật có cử chỉ thân mật với bất kỳ người nào khác, sợ vì những người đó mà ta và Hiên Viên Duật mâu thuẫn.”
“Thứ ba, năm đó, trong lòng ta và Hiên Viên Duật chỉ nghĩ đến việc tu luyện, tìm bí cảnh, Luyện khí, căn bản không hề tính toán tới chuyện này. Cho nên, đợi một lát nữa, chúng ta nhất định phải làm ba lần liên tục!”
Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Sao lại là ba lần, không phải hai lần ư?”
“Ta thủ thân như ngọc mười năm, ngươi cho ta hoan ái thêm một lần. Nhưng hai mươi năm trước, ta cũng không có chạm qua ai. Bởi thế mỗi mười năm một lần, tổng cộng phải là ba lần!”
Âm Tế Thiên ghé vào trên người y chơi xấu: “… Đột nhiên ta thấy hơi mệt, ta muốn đi ngủ!”
Bắc Minh khẽ híp mắt, trong đó lóe lên chùm sáng nguy hiểm: “Ngươi nghĩ xem, tối nay ta có khả năng buông tha cho ngươi sao?”
Y đột nhiên xoay người một cái, đặt thiếu niên ở dưới thân, hôn lên đôi môi nhỏ đang bất mãn.
Thẳng đến khi làm đủ ba lần, mới lưu luyến không rời mà buông tha cho Âm Tế Thiên.
“Tên cầm thú nhà ngươi!”
Âm Tế Thiên vừa mệt vừa tức, thân thể của hắn được thỏa mãn, nhưng trong lòng lại lo lắng cho sức khỏe của Bắc Minh: “Ngươi vẫn tốt chứ?”
Dù sao, ở Khí Đan Phủ Bắc Minh đã phải tiêu hao không ít linh lực, trở về lại cùng hắn làm suốt hai, ba canh giờ liền, thật không biết thân thể y có chịu được hay không.
Ánh mắt Bắc Minh lóe lên, vuốt tóc hắn, cưng chiều nói: “Không có việc gì!”
Đêm qua, sau khi ngâm trong Hàn Âm Hồ, thân thể y đã tốt lên rất nhiều, nếu lại có thể…
Bắc Minh nghĩ đến tên nam tử áo tím kia, cùng với lời nam tử áo tím nói, đó là cấm địa vương tộc, cũng đành gạt bỏ ý định ấy.
Y thấy thiếu niên cứ nhíu nhíu mày mãi, có chút đau lòng nói: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”
Âm Tế Thiên hừ hừ hai tiếng: “Biết đau lòng?”
Khóe miệng Bắc Minh cong lên nụ cười mềm mại.
Âm Tế Thiên ghé vào trên giường, một bên hưởng thụ sự phục vụ của Bắc Minh, một bên nói đến việc bị Quỷ Nhiễm đưa đến hậu viện.
Bắc Minh khẽ dừng động tác: “Ngươi có còn nhớ hình dạng của những loại thảo dược đó không?”
“Đương nhiên! Đưa ta giấy, ta vẽ cho ngươi. Bất quá, kỹ thuật vẽ của ta không được tốt lắm, chỉ có thể miễn cường miêu tả đại khái hình dạng thôi. Hơn nữa, cũng không biết ngươi có thể nhận ra những loại thảo dược đó hay không, dù sao chúng nó đều là Thần cấp cả.”
“Trước kia, ta có xem qua mấy bộ sách về thảo dược, nghe nói là từ trên Thần giới truyền xuống. Ngươi vẽ ra đi, ta xem xem có biết hay không.” Bắc Minh lấy giấy bút từ trong Nhẫn không gian ra, đặt trên gối.
Âm Tế Thiên hưng phấn nói: “Vậy ngươi có đem nó theo không? Ta có thể tự lật tìm! Như vậy sẽ nhanh hơn vẽ tay!”
Bắc Minh lắc đầu: “Những quyển sách đó, ta nhìn thấy ở trong Thư các của Thuần Trần phái!”
Âm Tế Thiên có chút mất mát, đành phải cầm lấy bút lông: “Mực đâu?”
“Bút này không cần mực cũng có thể viết!”
“Tiện như vậy!”
Âm Tế Thiên tò mò vẽ loạn trên giấy một hồi: “Không tồi! Không tồi!”
Bắc Minh nhìn thấy hắn cao hứng cứ như một đứa trẻ, cúi đầu cười, hôn một cái trên bờ vai trắng nõn của hắn.
Đầu tiên, Âm Tế Thiên vẽ một đóa hoa nhỏ có chín cái cánh dài, dưới rễ mọc nhiều gai nhọn: “Đóa hoa này màu đen, rễ và gai nhọn đều là màu đỏ.”
Bắc Minh nhớ lại bộ sách thảo dược mà y xem trước kia, lắc lắc đầu: “Trong sách ta xem không có loại thảo dược này, ngươi tiếp tục vẽ những loại thảo dược khác xem.”
Âm Tế Thiên đành phải vẽ ra hết bốn mươi hai loại thảo dược còn lại.
Bắc Minh chỉ biết ba loại trong đó: “Xem ra, mấy quyển thư tịch về thảo dược trong Thư các của Thuần Trần phái thật sự được lưu truyền từ Thần giới xuống.”
“Trước tiên nói một chút, đây là thảo dược gì?”
Bắc Minh chỉ vào ba bản vẽ trong đó nói: “Theo ngươi vẽ, ba bản này, lần lượt là Thiên Hồn Thảo, Địa Hồn Thảo, Sinh Hồn Thảo. Tách ra ngưng luyện thì tác dụng cũng không lớn. Nhưng trên sách nói, nếu kết hợp chúng nó cùng nhau, sẽ có tác dụng hoàn hồn!”
Âm Tế Thiên sáng mắt: “Hoàn hồn, vậy….”
Bắc Minh biết hắn muốn nói cái gì, ngắt lời: “Ta là thiếu hồn, khác với hoàn hồn!”
“A!” Ánh sáng trong mắt Âm Tế Thiên tối lại.
Bắc Minh hôn hôn mặt hắn: “Đừng lo lắn, sẽ tìm được!”
Không muốn nhìn bộ dáng mất hứng của hắn, Bắc Minh tiếp tục quay trở lại đề tài cũ: “Theo ta suy đoán, hẳn người kia, muốn cứu sống một người khác!”
“Tuy nhiên, trong mật thất đã có một viên đan dược rồi!”
Bắc Minh giải thích: “Tu sĩ bị trọng thương, có đôi khi một viên đan dược không đủ dùng! Ta cho rằng, sỡ dĩ người nọ luyện chế nhiều viên đan dược như vậy, là bởi người chết kia, trước khi chết bị thương quá nặng, dẫn đến linh hồn xảy ra vấn đề, mới phải dùng gấp đôi liều lượng!”
Âm Tế Thiên trả bút và giấy cho Bắc Minh: “Không biết người kia muốn cứu sống ai!”
Bắc Minh cất giấy bút vào trong Nhẫn không gian.
Âm Tế Thiên bỗng bật ngồi dậy, nhìn Bắc Minh, đáy mắt bắn ra ánh sáng rực rỡ, nói: “Ta đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.