Phật Môn Ác Thê

Chương 275: Tự hủy linh căn




Hiên Viên Duật nhận lấy quyển sách, tùy tiện lật một cái: “Trang năm mươi bảy…”
Âm Tế Thiên nhanh chóng nói: “Trang năm mươi bảy ghi về Đan Phượng Thảo, lá cây màu đỏ thẫm, mép lá có răng cưa…”.
Vốn, hắn cũng không muốn phí thời gian xem mấy quyển sách thảo dược này. Nhưng nghĩ lại, muốn học Luyện đan mà ngay cả các loại thảo dược cơ bản cũng không nhận biết được, thì quả thật rất mất mặt!
Hơn nữa, nếu không có nền tảng kiến thức, vậy khi lên lớp nghe sư phụ giảng bài sẽ chẳng khác nào nước đổ lá khoai, thành ra tự tra tấn bản thân. Cho nên, hắn thừa dịp trước khi bắt đầu học Luyện đan, tranh thủ xem mấy quyển sách thảo được, để tránh nghe không hiểu sư phụ đang nói gì!
Mà may mắn một nỗi, tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh, trí nhớ cũng rất tốt. Cho nên việc này đối với hắn là dễ như trở bàn tay, không tốn chút khí lực nào. Tin chắc rằng trước khi bắt đầu học Luyện đan, hắn đã xem xong toàn bộ những quyển sách nói về thảo dược.
Hiên Viên Duật kinh ngạc nhướng mày, không hoài nghi năng lực của hắn nữa. Kế đó y lấy gần cả ngàn quyển sách có liên quan đến thảo dược ra, cười nói: “Với năng lực của ngươi, tin chắc ngươi có thể xem hết chúng nó trong vòng nửa canh giờ!”
Âm Tế Thiên lật sách vô cùng nhanh, giống như cơn gió thổi qua, nháy mắt liền hết một quyển. Không đến nửa canh giờ, đã xem xong gần ngàn quyển sách kia. Khiến ba người bên cạnh, nhìn đến sửng sốt. Bọn họ tựa như đang xem diễn xiếc, hết mồm chữ o đến miệng chữ u!
Khi hắn xem xong quyển sách cuối cùng, Lệ quản sự cũng hoàn thành công việc, đem tất cả thư tịch có trong quý phủ tới phòng Âm Tế Thiên và Bắc Minh. Bất chợt, gian phòng rộng rãi bị nhét đến chật cứng.
Âm Tế Thiên và Bắc Minh đóng cửa lại, nhìn đám thư tịch để dưới đất, nghi hoặc nói: “Ngươi có cảm thấy, hình như Phụng Âm đại nhân có vẻ quá tốt với chúng ta rồi không? Cứ như chúng ta là anh em ruột thịt của y ấy. Chỉ cần chúng ta hô có việc cần giúp đỡ, y không chút kì kèo liền làm ngay!”
Bắc Minh ngồi lên ghế, híp mắt: “Đúng là y quá tốt với chúng ta! Bất quá, trừ bỏ tầng quan hệ của Hạ Hầu Lân ra, ta thật sự không đoán được lý do vì sao y lại làm vậy!”
Âm Tế Thiên cũng không hiểu được!
Ngồi vào bên cạnh Bắc Minh, hắn bắt đầu lẩm nhẩm quyển sách trên tay. Nhưng nhìn hai trang, hắn bất chợt dừng lại, hỏi: “Với tình trạng sức khỏe hiện tại, ngươi có thể liên tục sử dụng linh lực để Tài Phùng ư?”
Tài Phùng là phải học đi đôi với hành, sử dụng một lượng lớn linh lực để tạo ra trang bị tốt nhất. Nếu như vậy, e rằng thân thể Bắc Minh sẽ chịu không nổi!
Bắc Minh rũ mi mắt: “Ta định dùng thân phận Thôn Phách để đi học Tài Phùng!”
Âm Tế Thiên lo lắng: “Thân thể của ngươi thì sao? Đặt ở đây sẽ không an toàn, cho dù có bày kết giới, thì với tu vi của Quỷ Tiên, muốn loại bỏ nó cũng là chuyện dễ dàng!”
“Yên tâm đi! Trước khi đến đây, ta đã luyện chế ra một cái pháp khí, có thể tạm thời cất giữ thân thể Bắc Minh, tùy thân mang theo bên người.”
Âm Tế Thiên nhớ, trước khi đến đây Bắc Minh có bế quan hai ngày, vậy mà hắn còn tưởng Bắc Minh là cố ý tránh mặt hắn chứ.
Hắn há há miệng, muốn hỏi Bắc Minh chuyện đêm trước khi bế quan, y rốt cuộc là làm sao vậy. Nhưng nghĩ lại sự việc cũng đã qua, hiện tại mà nhắc tới, có lẽ sẽ khiến tâm tình của Bắc Minh trở nên không tốt. Ngay cả bản thân hắn cũng khó chịu theo.
Bắc Minh nhìn hắn như vậy, liền hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, sửa miệng nói: “Ngươi thật sự định theo chân Tài Phùng sư của Minh Ngục học hỏi suốt một tháng à? Lỡ đâu một tháng sau, chúng ta không luyện ra Tuyệt phẩm, cũng không được triệu kiến vào trong Minh Vương Điện. Vậy chẳng phải lãng phí thời gian sao?”
“Ta định học vài ngày, xem xem có khả năng luyện chế ra trang bị Tiên phẩm hay không. Nếu không được, đành phải tìm biện pháp khác lẻn vào trong Âm Điện thôi! Bất quá, đó là cùng đường hết cách mới phải làm như vậy. Dù sao chúng ta cũng không có đủ năng lực đấu lại Quỷ Tiên, sợ rằng chạy vào Âm Điện, nhiều nhất chúng ta chỉ lên đến được Tầng thứ mười!”
Âm Tế Thiên tự mình hiểu lấy, không phải cực kỳ bất đắc dĩ, hắn sẽ không mạo hiểm chạy vào Âm Điện!
Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước!
Hắn cầm lấy quyển sách bên cạnh, bắt đầu nghiêm túc lật xem.
Bắc Minh nhìn tốc độ lật sách của hắn, tò mò hỏi: “Ngươi xem sách luôn nhanh như vậy?”
“Không phải!” Âm Tế Thiên dừng động tác lật sách lại: “Từ sau lần Độ Kiếp đầu tiên, ta mới có bản lĩnh đọc nhanh như gió, xem qua là nhớ!”
Bắc Minh bỡn cợt nói: “Kia há chỉ là đọc nhanh như gió, nói đúng hơn là liếc mắt một cái thuộc hơn vạn dòng ấy chứ. À phải, ngươi có thấu thị mà? Nói không chừng, không cần lật sách vẫn có thể xem được nội dung trong sách, quét một cái là xong!”
Âm Tế Thiên đột nhiên không lên tiếng, bình tĩnh nhìn y!
Bắc Minh cho là mình đã nói sai cái gì, sốt ruột hỏi: “Sao vậy?”
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, mới nói: “Có lẽ, ta thật sự làm được như thế!”
“Cái gì?”
Âm Tế Thiên chuyển mắt nhìn một đống lớn thư tịch bên cạnh kia, sau đó, sử dụng thấu thị phối hợp với tốc độ đọc sách, quét nhanh qua chúng nó.
Hắn phát hiện, tốc độ đọc sách cư nhiên nhanh hơn so với hắn lật bằng tay.
Bắc Minh thấy thiếu niên nhìn chằm chằm đống sách thảo dược kia, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự đang dùng thấu thị để đọc sách?
Sau một chén trà, Âm Tế Thiên quay đầu lại, hưng phấn mà hôn một cái lên mặt Bắc Minh, cười nói: “Nếu không có ngươi nhắc nhở, ta thật không biết mình cư nhiên có thể đọc sách nhanh như vậy. Hơn nữa, tốc độ so với khi lật sách bằng tay còn muốn nhanh hơn!”
Bắc Minh: “…”
Vừa rồi, y chỉ là tùy tiện nói một chút thôi mà!
Bắc Minh liếc mắt nhìn cả ngàn bản thư tịch kia, đáy mắt có chút khó tin: “Ngươi đọc xong rồi?”
Âm Tế Thiên xoa xoa hai mắt: “Đọc thì đọc xong rồi! Nhưng mà mắt có hơi mỏi!”
Hắn duỗi duỗi người, ôm lấy cổ Bắc Minh, gối đầu lên vai y, làm nũng nói: “Cho ta dựa một chút!”
Bắc Minh cười cười, vươn tay ôm lấy lưng hắn, để hắn nhích lại gần mình hơn.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy trên vai truyền đến tiếng hít thở đều đều của thiếu niên.
Đáy mắt Bắc Minh ánh lên vẻ đau lòng, nhẹ tay nhẹ chân ôm thiếu niên đến trên giường nằm!
Hơn nữa tháng qua, đều là Tịch Thiên cưỡi pháp khí mang y đi xung quanh tìm kiếm hồn phách. Hắn chẳng dám ngừng nghỉ. Chứ nếu không, hắn cũng sẽ không tựa vào vai y ngủ gục như vầy.
Sau khi Âm Tế Thiên thiếp đi, hắn lại bắt đầu một chuỗi giấc mơ kỳ quái!
Trong mộng, hắn mang bộ dạng ở hiện đại, theo chân một đám tu sĩ tu luyện. Không lâu sau, hắn phi thăng thành tiên, đi vào Tiên giới.
Ở Tiên giới, hắn vẫn luôn tìm kiếm cách để quay về hiện đại. Sau đó, có một tiên tử áo hồng vô cùng xinh đẹp nói cho hắn biết, chỉ có trở thành Thần, mới có thể có bản lĩnh xuyên qua thời không.
Hắn hỏi tiên tử áo hồng kia, phải làm thế nào mới có thể tu luyện thành Thần!
Tiên tử áo hồng cũng không xác định lắm, hé mở đôi môi đỏ mọng.
Thời điểm Âm Tế Thiên sắp nghe xem tiên tử áo hồng nói cái gì, thì chợt bên tai có người gọi: “Tịch Thiên!”
Là giọng của Bắc Minh!
Âm Tế Thiên nhíu chặt mày!
Tại sao giọng nói của tiên tử áo hồng lại giống với giọng nói của Bắc Minh.
Âm Tế Thiên thấy tiên tử áo hồng không ngừng nói, nhưng hắn lại không biết nàng đang nói cái gì.
Hắn vừa muốn đến gần, thì lại nghe thấy Bắc Minh kêu thêm một tiếng: “Tịch Thiên!”
Hình ảnh trong mộng của Âm Tế Thiên càng lúc càng mơ hồ!
Trong lòng hắn không khỏi gấp gáp, liều mạng hỏi tiên tử áo hồng kia: “Phải làm thế nào mới có thể trở thành Thần!”
Lúc này, khuôn mặt của tiên tử áo hồng rõ ràng hơn rất nhiều, chỉ nghe tiên tử áo hồng dùng chất giọng thanh thúy nói: “Tự hủy linh căn, tu luyện lần nữa!”
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt liền biến thành một mảnh tối om!
Âm Tế Thiên đột nhiên mở mắt, đập vào mắt là Bắc Minh đang lo lắng lay lay bờ vai hắn.
Hắn chớp chớp mắt, thầm thở ra một hơi, khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Bắc Minh lấy khăn lụa ra, giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán: “Gặp ác mộng?”
Âm Tế Thiên nghĩ đến cảnh trong mơ ban nãy, lắc đầu: “Không phải!”
Giấc mộng vừa rồi thật kỳ quái!
“Mơ thấy cái gì?”
“Ta…” Âm Tế Thiên nhìn vẻ mặt quan tâm của Bắc Minh, cố ý để cho y ăn giấm: “Ta mơ thấy một tiên tử xinh đẹp!”
Bắc Minh mất hứng mà hừ nhẹ một tiếng: “Rồi ngươi hỏi tiên tử kia cách tu luyện thành Thần chứ gì?”
Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn y: “Làm sao ngươi biết?”
Quả thật hắn mơ thấy việc này!
Bắc Minh buồn cười mà nhéo nhéo mũi hắn: “Ngươi vừa rồi cứ luôn nói mớ, miệng không ngừng hỏi ‘Phải làm thế nào mới có thể tu luyện thành Thần’!”
Âm Tế Thiên có chút không tin: “Ơ? Thật à?”
“Nếu ngươi không nói mớ, vậy sao ta biết được ngươi mơ thấy cái gì?”
Âm Tế Thiên chuyển mắt nhìn đỉnh màn phía trên: “Vậy ngươi có biết, tiên tử trong mộng đã trả lời ta như thế nào không?”
Bắc Minh nhướng nhướng mày!
Âm Tế Thiên yếu ớt nói: “Nàng bảo, tự hủy linh căn, tu luyện lần nữa!”
Bắc Minh giật mình: “…”
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh, cười nói: “Sau khi ta bị ngươi hủy linh căn, còn có thể tiếp tục tu luyện. Ngươi nói xem, có phải ta là đang tu Thần không? Với lại, Lôi kiếp của ta cũng không giống Lôi kiếp của Tu Tiên giả!”
Con ngươi Bắc Minh dâng lên vẻ phức tạp, xoa xoa trán của hắn: “Chuyện trong mộng, sao ngươi có thể tin là thật? Đứng lên đi! Phụng Âm đang ở đại sảnh chờ chúng ta đấy!”
“Trời đã sáng?” Âm Tế Thiên liếc ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen nhánh, liền giọng nguyền rủa một tiếng: “Đáng chết! Sau khi tới đây, ta chả biết ban ngày là cái gì!”
Bắc Minh không lên tiếng, cầm lấy áo bào mặc lên cho hắn.
Âm Tế Thiên mặc xong áo bào, cùng Bắc Minh ra khỏi phòng. Đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy Phụng Âm cùng Hiên Viên Duật, Hạ Hầu Lân vui vẻ cười nói.
Phụng Âm nhìn thấy hai người bọn họ, liền thu ý cười lại: “Đều đã tới đông đủ! Ta đây liền nói một chút về việc tìm sư phụ! Các ngươi cũng biết, tháng sau chính là ngày Minh Vương nhận người. Cho nên, chỉ cần là Tài Phùng sư, Đúc sư, Luyện đan sư trung cấp và cao cấp đều cố gắng không ngừng nâng cao kỹ năng Luyện khí và Luyện đan, cho nên căn bản không có thời gian tới dạy các ngươi.”
Hiên Viên Duật hỏi: “Nói cách khác, không tìm được người dạy cho chúng ta?”
“Coi như là vậy! Cho nên ta chỉ có thể đưa các ngươi đến Khí Đan Phủ, để các ngươi học cùng với những người khác! Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Bắc Minh nói: “Chỉ cần có thể học là được!”
“Vậy có việc này, ta cần phải nhắc nhở các ngươi. Khí Đan Phủ là học phủ của Minh Đô thành, không nói đến việc bên trong đều là con cháu quý tộc, thì tu vi của bọn họ đều cao hơn so với các ngươi. Bởi thế, tận lực tránh né xung đột với bọn họ, nếu không…”
Phụng Âm không có nói hết, nhưng tin tưởng ba người cũng hiểu được, chọc tới đám con cháu quý tộc đó sẽ có hậu quả cỡ nào!
Hạ Hầu Lân nhíu nhíu mày, không đồng ý mà liếc nhìn Phụng Âm!
Tiếp đó, như là nghĩ tới điều gì, ngó sang Âm Tế Thiên một cái, khóe miệng khẽ nhếch!
“Chúng ta sẽ chú ý!”
Phụng Âm cười nói: “Bất quá, các ngươi cũng không cần quá mức lo lắng đám con cháu quý tộc đó. Nếu bọn họ biết các ngươi là do ta giới thiệu vào, vậy chỉ cần các ngươi không trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng không dám làm gì các ngươi đâu!”
Hiên Viên Duật cười nói: “Cảm ơn Phụng Âm đại nhân đã nhắc nhở!”
Phụng Âm đứng lên: “Nếu các ngươi đều không có ý kiến, vậy ngay bây giờ chúng ta sẽ đi đến Khí Đan Phủ!”
Y chuyển nhìn Hạ Hầu Lân: “Lân, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, thì có thể bảo Lệ Nghiêm cùng xuất phủ đi dạo với ngươi!”
Hạ Hầu Lân gật đầu: “Ta sẽ!”
Bốn người cùng rời khỏi phủ đệ, từng người ngự khí phi hành đi đến Khí Đan Phủ.
Pháp khí vừa đáp, trong Khí Đan Phủ liền có một đám người chạy ra đón, nam tử dẫn đầu đầy mặt vui vẻ kèm vài phần nịnh hót: “Phụng Âm đại nhân, bọn ta trông mong từ lâu, mới vinh hạnh được ngài ghé thăm Khí Đan phủ!”
Phụng Âm cười nói: ‘Ti Tiên trưởng, ta mang vài vị bằng hữu đến đây học tập!”
Ti Tiên trưởng đáp: “Việc này, bọn ta đã nghe Khôi Tiên trưởng nói rồi! Phụng Âm đại nhân, mời vào trong!”
Âm Tế Thiên theo chân bọn họ tiến vào phủ đệ, vừa đi vừa tò mò đảo mắt đánh giá kiến trúc xung quanh. Bất quá, có một chỗ, khiến hắn càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, như đã gặp ở nơi nào rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.