Phật Môn Ác Thê

Chương 264: Rất xin lỗi




Âm Tế Thiên, Bắc Minh và nhóm Yêu thú ngớ ra. Dực Hổ hỏi:
“Sao lại không có chỗ để đi?”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh chuyển mắt sang Âm Tế Thiên đang ngồi trên lưng Lang Phong: “Chắc hẳn đại nhân cũng biết là bọn ta mới từ trong Bí cảnh đi ra?
Âm Tế Thiên nhận ra giọng của Tiên Yêu thú đầu lĩnh, cho nên hắn khẽ gật gật đầu. Tiên Yêu thú kia tiếp tục nói:
“Bọn ta ở trong Bí cảnh là bởi vì năm xưa bị đuổi khỏi Yêu giới, không nơi nương tựa nên mới tránh vào đó. Hiện giờ ra khỏi Bí cảnh, tất nhiên bọn ta chẳngcòn chỗ nào để đi cả. Bất quá, đây mới chỉ là một phần mà thôi, còn nguyên nhân khác nữa. Đó chính là hiện tại, toàn bộ Yêu thú của Yêu giới đều là rơi xuống làm nô lệ cho Tứ giới khác.”
Nhóm Yêu thú Tu Chân giới giật mình. Dực Hổ nheo mắt, trầm giọng hỏi:
“Ý ngươi là gì?”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh cười lạnh nói: “Ta thấy ngươi sắp phi thăng? Đáng tiếc, con đường thông từ Tu Chân giới tới Yêu giới đã bị phong ấn lại rồi! Không thể nào phi thăng được.”
Dực Hổ im lặng. Có yêu thú tức giận nói: “Chẳng những không phi thăng được, mà còn bị nổ tan xác nữa ấy chứ!”
Đám Tiên Yêu thú và Tiên Thực yêu cũng giật cả mình. Tiên Yêu thú đầu lĩnh nhún vai nói:
“Ta không ngờ Yêu thú không phi thăng được sẽ bị nổ chết.”
Dực Hổ nói: “Bọn ta đang định nhờ chủ tử mang đến Minh Ngục, để có thể tới Yêu giới.”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, hỏi: “Chủ tử? Ý ngươi là vị Đại nhân này?”
Âm Tế Thiên nghe nó gọi mình là Đại nhân, trong lòng hơi chút quái quái. Cái kiểu gọi này, cứ như đang gọi giai cấp quan lại ở Phàm giới ấy.
Bắc Minh híp híp mắt. Y cứ có cảm giác, cái cách đám Tiên Yêu thú và Tiên Thực yêu kia gọi Tịch Thiên, càng làm cho y và Tịch Thiên cách xa nhau hơn. Tựa như bọn họ là người của hai thế giới khác nhau.
“Ừ.”
Tiên Yêu thú lắc lắc đầu khuyên Dực Hổ: “Trước khi phong ấn được mở ra, ta khuyên các ngươi đừng đi Yêu giới vội, Minh Ngục thì lại càng không nên. Nếu bị Quỷ Tiên phát hiện, nhất định các ngươi sẽ bị bắt làm nô lệ. Mà ngay cả vị Đại nhân này, cũng sẽ bị liên lụy.”
Nhóm Yêu thú ồ lên. Dực Hổ cau mày hỏi: “Rốt cục Yêu giới đã xảy ra chuyện gì?”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh cẩn thận nhìn Âm Tế Thiên, rồi bất đắc dĩ thở dài: “Ta chỉ có thể nói, đây là trừng phạt mà Thượng Cổ Thiên Thần đối với chúng ta.”
“Vậy chẳng nhẽ chúng ta cứ thế chờ chết sao?” Nhóm Yêu thú cấp mười sắp sửa phi thăng phẫn nộ.
Tiên Yêu thú đầu lĩnh lại nhìn Âm Tế Thiên: “Cũng không nhất thiết.”
Mọi người cũng theo ánh mắt của Tiên Yêu thú đầu lĩnh, ngó sang Âm Tế Thiên. Đột nhiên Âm Tế Thiên đối mặt với mấy nghìn cặp mắt, trong lòng hơi có chút áp lực. Cuối cùng, chịu không nổi cảm giác này, bất đắc dĩ hỏi:
“Nhìn ta làm cái gì?”
Mời hắn tới đây không phải là để xua Tiên Yêu thú và Tiên Thực yêu đi sao? Cớ gì trở thành Đại hội Yêu thú luôn vậy?
Tiên Yêu thú đầu lĩnh đáng thương nói:
“Đại nhân có thể đoạt lại Yêu giới.”
Âm Tế Thiên trừng mắt: “Ngươi cảm thấy ta có đủ năng lực để đoạt lại Yêu giới sao?”
Hơn nữa! Hắn cũng không phải là ăn no rửng mỡ, tại sao phải chạy đi đoạt lại Yêu giới cho bọn họ? Cứ gọi hắn là Chủ tử, Đại Nhân thì hắn phải làm y như thật à? Hiện bây giờ, hắn chỉ muốn mau chóng tìm lại được hồn phách của Bắc Minh, còn những việc khác, hắn chẳng buồn để tâm.
Tiên Yêu thú đầu lĩnh rất tự tin nói:
“Ngài có thể làm được! Cứ cho là ngài không làm được thì cũng chẳng sao. Ta tin chắc vị Vô Thượng Đại Nhân sẽ giúp ngài.”
Sau đó, nó lại liếc sang Bắc Minh một cái. Bắc Minh nheo nheo mắt, sao bỗng dưng y có cảm giác Vô Thượng Đại Nhân mà nó nói lại chính là mình?
“Còn vị Đại nhân nào nữa?” Âm Tế Thiên nhức hết cả đầu.
Tiên Yêu thú đầu lĩnh nói ra năm chữ: “Ám Thần Vương đại nhân.”
Âm Tế Thiên ngốc rớt. Đã lâu rồi, hắn không có nghe được cái tên này. Còn Bắc Minh lại nhớ rõ, Âm Tế Thiên từng nói, trong trí nhớ của Hiên Viên Duật có vị Ám Thần Vương kia, liền hỏi:
“Chẳng phải Thần giới chỉ có một Quang Thần Vương thôi sao? Cớ gì có thêm cả Ám Thần Vương nữa vậy?”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh nhìn chằm chằm Bắc Minh với vẻ mặt khó hiểu, thật lâu sau mới nói:
“Thần giới có hai người thống trị, một là Quang Thần Vương, một là Ám Thần Vương. Quang Thần Vương trông coi Tam giới: Nhân, Tiên, Thần. Còn Tam giới: Yêu, Quỷ, Ma là do Ám Thần Vương quản lý. Sau đó có chuyện xảy ra, cho nên Quang thần Vương mới thống trị cả Lục giới.”
Bắc Minh trầm giọng nói: “Vì sao ở Tu Chân giới không có truyền thuyết về Ám Thần Vương?”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh lắc đầu: “Ta chỉ là một Tiểu Tiên thú cho nên chuyện của Thần giới ta cũng không rõ ràng cho lắm. Huống chi chúng ta đã tránh ở trong Bí cảnh lâu như vậy, càng không biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài.”
Bắc Minh không hỏi nữa, thế nhưng lại giữ chặt lấy Âm Tế Thiên hơn. Âm Tế Thiên bất ngờ bị y ôm siết đến không thở nổi. Âm Tế Thiên đành hướng Dực Hổ nói: “Nếu bọn họ tạm thời không có chỗ để đi, vậy cứ cho bọn họ ở lại.”
Sau khi Dực Hổ nghe Tiên Yêu thú đầu lĩnh kể rõ mọi chuyện, tất nhiên sẽ không phản đối việc bọn họ tạm ở lại đây. Lang Phong tỏ vẻ thất vọng nói:
“Xem ra, chúng ta không thể đi theo chủ tử đến Minh Ngục để tới Yêu giới được rồi.”
Âm Tế Thiên nói: “Các ngươi có đi Minh Ngục hay không thì ta cũng nhất định phải đi.”
Tiên Yêu thú đầu lĩnh nghe vậy vội nói: “Tuy ta không biết ngài muốn đi Minh Ngục để làm gì, thế nhưng nếu có thể, ta hy vọng ngài hãy đánh vỡ phong ấn, đoạt lại Yêu giới.”
“Cái này, bọn ta còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Âm Tế Thiên không biết nên nói gì, bộ tưởng muốn cướp là cướp được chắc. Tiên Yêu thú đầu lĩnh nghiền ngẫm nhìn Bắc Minh:
“Việc này đúng là không nên quá gấp gáp.”
“Cũng muộn rồi, bọn ta phải trở về đây.” Âm Tế Thiên nói.
Dực Hổ lập tức giúp bọn họ làm xong Truyền Tống Trận: “Bọn ta sẽ không cùng chủ tử trở về.”
Âm Tế Thiên không để tâm, chỉ xua xua tay, sau đó kéo Bắc Minh bước vào Truyền Tống Trận. Hai người vừa trở lại trong sân, Âm Tế Thiên liền xùy cười. Chỉ một mình hắn, mà muốn đoạt Yêu giới à? Thực hoang đường. Buồn bực hơn cả là vì sao hắn lại phải giúp bọn Yêu thú đoạt lại Yêu giới cơ chứ?
Người ở bên cạnh đột nhiên không tiếng động kéo hắn vào trong ***g ngực. Âm Tế Thiên sửng sốt:
“Sao thế?”
Bắc Minh chẳng nói một lời, chỉ ôm lấy hắn bước thẳng về phòng ngủ, kế đó đè hắn ra hôn điên cuồng. Âm Tế Thiên phát hiện tâm trạng của Bắc Minh không ổn lắm, thế nhưng hắn không biết vì sao y lại thế, đành phải nâng lên hai chân lên câu lấy y. Cũng hôn đáp trả nam nhân ở phía trên kia, giúp y bớt bất an hơn. Một khắc sau, trong phòng tràn đầy tiếng thở dốc và tiếng cơ thể va chạm vào nhau. Tốc độ rất nhanh, lực đạo rất mạnh, chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ biết người nam nhân kia từng hồi từng hồi đâm sâu vào thiếu niên như thế nào.
Âm Tế Thiên không rõ hai người làm bao lâu, chỉ biết giọng hắn dần khàn đi, cả người đều đau nhức. Thế nhưng người nam nhân kia không hề có ý định buông tha hắn, lôi kéo hắn hết lần này đến lần khác. Sau biết bao nhiêu lần Bắc Minh trút ra yêu dịch, rốt cuộc Âm Tế Thiên không chống đỡ nổi nên hôn mê đi. Bắc Minh nhìn thiếu niên đột nhiên rũ cả người, nằm phịch xuống giường, y mới chợt tỉnh táo lại, hốt hoảng ôm lấy hắn kêu lớn:
“Tịch Thiên! Tịch Thiên!”
Y vội vàng lấy đan dược ra, nhét vào miệng Âm Tế Thiên. Trong cơn mê man, Âm Tế Thiên đột nhiên có cảm giác cả người thoải mái hơn hẳn. Hắn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng kêu gọi, cho nên cố hết sức tỉnh dậy, đập vào mắt một gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng sợ hãi. Hắn rất không nỡ, bèn cất cái giọng cực khàn khàn, yếu ớt trêu ghẹo y:
“Đừng nói ngươi định làm tiếp đó nha? Ngươi mà còn làm tiếp, ta sợ ta sẽ mang thai luôn đấy!”
Bắc Minh bật cười, nỗi lo lắng cũng bớt đi, tức giận nói: “Đồ ngốc!”
Âm Tế Thiên thấy tâm trạng của y tốt hơn nhiều, cũng yên tâm hơn:
“Ta mệt sắp chết rồi. Ngươi đừng có làm ồn nữa”.
Bắc Minh giúp hắn chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, hôn nhẹ lên môi hắn nói: “Ngủ đi.”
Âm Tế Thiên vừa nhắm mắt lại đã ngủ luôn. Bắc Minh đau lòng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của hắn, nghe được âm thanh hít thở đều đặn mới nhẹ thì thào: “Thực xin lỗi.”
Y cũng không biết mình bị làm sao nữa. Lúc nghe thấy bọn Tiên Yêu thú nhắc tới Quang Thần Vương và Ám Thần Vương, trong lòng y bỗng vô cớ cảm thấy tức giận, rồi bất an, còn có cả nôn nóng và hận thù. Y chỉ có thể ôm chặt lấy Tịch Thiên, mới giúp mình an tâm hơn.
Bắc Minh vừa nghĩ đến Âm Tế Thiên, khuôn mặt từ lạnh lẽo cũng hóa thành dịu dàng. Y đưa tay vỗ về cái lưng bóng loáng của thiếu niên một hồi, rồi đột nhiên khẽ dừng, sau đó thuần thục viết nên tên của hắn. Rõ ràng viết bằng tay trái, thế nhưng lại rất trơn tru và thuần thục. Giống như đã từng làm chuyện này cả ngàn năm qua. Chẳng biết là viết được bao nhiêu lần, Bắc Minh bỗng khựng lại. Y phát hiện, mình viết chữ ‘Tịch’ trong Tịch Thiên cư nhiên thành chữ ‘Tế’, hơn nữa ngay từ lần đầu tiên đã viết là ‘Tế’. Bắc Minh nhíu nhíu mày, rõ ràng trong tiềm thức cho thấy y thói quen viết chữ ‘Tế’ hơn.
“Rốt cục mình bị làm sao vậy?”
Bắc Minh rên rỉ. Từ sau khi chiếm được thanh thần khí kia, y liền cảm thấy mình là lạ. Hơn nữa, rõ ràng Tịch Thiên đã là của y, nhưng y vẫn thường xuyên sợ hãi sẽ mất đi Tịch Thiên, lo được lo mất này nọ. Chẳng nhẽ là do nó gây ra? Bắc Minh kéo cánh tay mà Âm Tế Thiên đang gối lại, kế đó lấy thanh thần khí từ trong Nhẫn không gian ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.