Phật Môn Ác Thê

Chương 242: Thượng cổ bí cảnh (26)




Thang lầu của đại điện rất rộng rãi, mười người còn có thể song song đi vào. Nhưng do nó bị chia cách thành hai bên chính tà, cho nên mỗi bên chỉ an bài có ba người, làm thế để tránh không cẩn thận lấn qua ranh giới đối phương!
Lầu hai không thoáng đãng sáng sủa như lầu một, hai bên trái phải đều là hành lang, trung tâm thì là những gian phòng.
Khi toàn bộ tu sĩ đều lên đến lầu hai, tất cả cửa sổ bỗng tự động đóng lại, cùng lúc đó Dạ quang châu đồng loạt sáng rực rỡ!
Mọi người cả kinh, khẩn trương giơ kiếm lên, đề phòng nhìn bốn phía!
Có người lo lắng mà hô lớn: “Mọi người xem kìa, trên cửa sổ có chữ!”
Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn, Dạ quang châu được khảm trên cửa sổ thành một hàng chữ. Khi cửa sổ đóng lại, bóng tối ập tới, những chữ kia nháy mắt hiện ra!
Có người thì thầm: “Hành phóng khả phương bán giảm sổ nhân nhu giả nhập sấm!”
[Mình giữ nguyên Hán Việt cho đủ ý]
Mọi người tức giận trợn trắng mắt, giải thích nói: “Số người ra, phải bằng phân nửa số người vào”.
Đọc xong những chữ này, mọi người đột nhiên yên ắng hẳn. Nhưng chốc lát sau, tiếng thảo luận ầm ầm nổ ra: ‘Lời này là có ý gì?”
“Chẳng lẽ ý của nó là muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, thẳng đến khi số người chỉ còn lại một nửa, mới được rời đi?”
“Hình như là vậy!”
Mọi người lại một lần nữa im phăng phắc, sắc mặt ai ai cũng đầy vẻ cảnh giác, đề phòng những người đứng bên cạnh.
Vạn Vân Thiên lên tiếng: “Tất cả không nên khẩn trương! Nói không chừng, còn có biện pháp khác để rời khỏi đây! Mọi người tìm xung quanh đi, xem xem có cơ quan nào có thể mở được cánh cửa của lầu hai không”.
Chấp Pháp trưởng lão lập tức nhỏ giọng nói với người trong Bắc gia: “Không được đi loạn, tăng cảnh giác với người chung quanh!”
Bắc Vũ Phong bước đến bên người Âm Tế Thiên hỏi: “Tịch Thiên! Ngươi có thể nhìn ra cơ quan nằm ở đâu không?”
Âm Tế Thiên nói: “Không thể!”
Lúc ở lầu một, không phải là dùng thấu thị mà tìm được chốt mở cơ quan. Ngay cả bản thân hắn khi ấy, cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc!
Bây giờ, hắn không cho là mình có bản lĩnh lớn như vậy, có thể lần thứ hai nói ra được chốt mở cơ quan của lầu hai!
Bắc Vũ Hoành nói: “Trước tiên chúng ta cứ kiểm tra trong những căn phòng kia xem, nói không chừng có thể tìm được!”
Âm Tế Thiên dùng thấu thị nhìn chung quanh lầu hai một lần, mỗi gian phòng đều được trang trí đến cực kỳ lộng lẫy. Hơn nữa, giữa hai gian phòng đều có một cánh cửa liên thông. Bố cục đồng đều như nhau, không có bất luận chỗ nào đặc biệt khác thường!
Chấp Pháp trưởng lão dẫn người của Bắc gia đi kiểm tra các gian phòng, chỉ kém dở bỏ chúng nó ra, thì đến cả xó xỉnh, nóc nhà, xà nhà cũng không để sót.
Sau khi mọi người lục tung cả tầng hai lên xong, dần dần có kẻ cảm thấy nơi này căn bản sẽ không có chốt mở cơ quan nào. Họ bắt đầu lo lắng rằng tu vi của mình không địch lại người khác, cuối cùng chết thảm. Cho nên sợ hãi lấy pháp bảo ra, mãnh liệt tấn công về phía cửa!
Tuy nhiên, đừng nói là làm tróc điêu văn khắc trên cửa, đến ngay cả khiến nó nhúc nhích một chút cũng không được!
Chẳng biết quá trình tìm kiếm trôi qua bao lâu, rốt cuộc có người lên tiếng hỏi: “Tìm ra được chốt mở cơ quan chưa?”
Ngay sau đó, liên tiếp vang lên: “Không có!” “Không có!” “Không có!”
“Chẳng lẽ, chúng ta thật sự phải tàn sát lẫn nhau?”
Mọi người đều trầm mặc, đồng thời, buông tha suy nghĩ tìm kiếm chốt mở cơ quan, phòng bị những kẻ chung quanh!
Chỉ trong một thời gian ngắn, cục diện hình thành hai phe đối lập. Tu sĩ có môn có phái tụ tập đứng cùng người trong môn phái của mình, không môn không phái thì tìm người không môn không phái tạo nên một tiểu đội. Rất nhanh, mấy vạn tu sĩ phân chia thành mấy trăm đội ngũ!
Bất quá, tất cả mọi người đều không động tay, mỗi đội ngũ tự đề phòng cho nhau, nếu có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, toàn bộ tràng diện bình tĩnh này có thể sẽ trở nên thập phần hỗn loạn!
“Chẳng lẽ chúng ta phải hao phí cả đời ở chỗ này?”
Bắc Thần đứng trước cửa sổ của gian phòng, nhìn những tu sĩ không môn không phái ở bên ngoài, mất kiên nhẫn nói.
“Sẽ không!” Bắc Vũ Hoành khẳng định: “Chỉ cần một cá nhân nào đó không chịu nổi, những người khác cũng sẽ đánh theo!”
Chấp Pháp trưởng lão đồng ý nói: “Chúng ta chỉ cần an tâm ở trong này là được rồi. Tin rằng không quá một tháng, sẽ có người chịu đựng hết nổi!”
“Phải đợi một tháng, thật bức bối…” Âm Tế Thiên lẩm bẩm!
Xem ra, trong một tháng này, hắn chỉ có thể ôm thân thể Bắc Minh mà thôi!
Bắc Vũ Phong đứng bên cạnh, nghe thấy tiếng nỉ non của hắn, quan tâm hỏi: “Tịch Thiên, ngươi có mang Tích cốc đan theo không?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, nghi hoặc nhìn hắn ta: “Sao? Ngươi muốn ăn Tích cốc đan à?”
Bắc Vũ Phong giải thích: “Không phải! Ta chỉ cảm thấy, với tình huống hiện tại, chúng ta buộc phải ở trong Thượng Cổ Bí Cảnh rất lâu. Nếu ngươi không có Tích cốc đan, chỉ sợ qua vài hôm, đã bị chết đói!”
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Vũ Phong, tầm mắt không khỏi xuyên qua tai của hắn ta, nhìn về phía chiếc giường lớn duy nhất trong gian phòng. Mâu quang chợt lóe, nói: “Đói bụng thì không, bất quá hiện giờ ta vừa mệt vừa buồn ngủ!”
Bắc Thần nghe Âm Tế Thiên nói, quay đầu cười cười: “Ta đã quên Tịch Thiên chỉ là một phàm nhân bình thường!”
Bắc Vũ Phong vội đáp: “Ngươi mệt à! Vậy còn không mau lên giường nằm!”
Chấp Pháp cũng hùa theo: “Nơi này có chúng ta thủ, ngươi cứ an tâm ngủ một giấc đi!”
Âm Tế Thiên cũng không khách sáo với bọn họ, trực tiếp đặt Bắc Minh lên giường, sau đó nằm theo, rồi buông màn xuống!
Nháy mắt khi màn giường hạ xuống, không hề lãng phí thời gian, hắn lập tức ngồi xếp bằng hấp thu linh khí!
Trải qua mấy hôm tu luyện ở quảng trường, Ngọn lửa màu đỏ và Ngọn lửa màu cam đã to hơn một vòng so với những Ngọn lửa còn lại. Theo sau đó, Ngọn lửa màu vàng cũng có xu thế lớn lên.
Đáy lòng Âm Tế Thiên có chút vui vẻ, vội vàng tu luyện!
Khi thể tích của Ngọn lửa màu vàng và Ngọn lửa màu đỏ bằng nhau, hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là thân thể Bắc Minh.
Hắn vươn tay kiểm tra hơi thở của Bắc Minh, sau khi xác định thân thể Bắc Minh không có việc gì, hắn mới nhấc màn giường lên. Lúc này, toàn bộ người của Bắc gia đều đang đả tọa tu luyện, chỉ có hai đệ tử Luyện Hư Kỳ ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng, lại chú ý động tĩnh chung quanh.
Khi bọn họ nhìn thấy Âm Tế Thiên bước xuống giường, đầu tiên là ngẩn người, sau đó đối Âm Tế Thiên gật gật đầu, xem như chào hỏi!
Âm Tế Thiên thả nhẹ bước chân, đi đến phía trước cửa sổ, xuyên thấu qua chiếc mành, nhìn thấy tu sĩ trên hành lang vẫn mang bộ dáng phòng bị, không khỏi nhăn chặt mày.
Hắn xoay người, đi đến trước mặt hai đệ tử, nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại đã qua mấy ngày rồi?”
Đệ tử bên trái trả lời một cách không xác định lắm: “Hẳn đã qua hai mươi ngày!”
Âm Tế Thiên kinh ngạc!
Không nghĩ tới, hắn đả tọa một hơi hơn hai mươi ngày!
Sao không có ai gọi hắn?
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Có phải Hoành trưởng lão đã từng kiểm tra thân thể của Bắc Minh thiếu gia không?”
Hai vị đệ tử nhìn hắn đầy kỳ quái, nhưng vẫn đáp: “Đúng vậy! Mỗi ngày Hoành trưởng lão đều sẽ xốc màn giường nhìn tình trạng thân thể của Bắc Minh thiếu gia!”
Âm Tế Thiên quay đầu mỉm cười!
Khó trách không có người nào quấy rầy hắn, sợ là Bắc Vũ Hoành nhìn thấy hắn đang đả tọa, cho nên không gọi hắn!
Âm Tế Thiên trở lại bên giường, lần nữa dùng thấu thị kiểm tra xem lầu hai có chốt mở cơ quan hay không.
Bất quá, lại không được thuận lợi, bởi mỗi gian sương phòng đều có bố trí trận pháp, ngăn cản tầm mắt hắn.
Âm Tế Thiên có chút không cam lòng, chuyển mắt sang địa bàn của tà tu. Sau đó, ở một gian phòng không có bố trí bất luận trận pháp, nhìn thấy Thôn Phách đang đả tọa trên ghế!
Hắn khẽ cười!
Nhất định là Thôn Phách biết hắn sẽ dùng thấu thị nhìn lén y, cho nên mới không có bố trí trận pháp!
Âm Tế Thiên ngốc ngốc nhìn một hồi, đang định dời mắt, liền trông thấy Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ đẩy cửa phòng bước vào!
“Chúng ta cứ làm theo lời bọn họ đi!” Si Mị lão tổ nói, rồi nhìn thấy Thôn Phách đả tọa trên ghế, tức giận lườm y: “Phách nhi cũng thật là, cư nhiên không cho chúng ta bố trí trận pháp trong phòng! Thật không biết nó đang suy nghĩ gì nữa!”
Võng Lượng lão tổ cúi đầu mỉm cười: “Chắc nó cho rằng, đã có hai sư phụ cảnh giới Đại Thừa bảo hộ, cho nên mới bình tĩnh đả tọa tu luyện như vầy!”
Si Mị Lão tổ cười cười.
Nàng kéo cánh tay của Võng Lượng lão tổ tới trước giường, đem người đẩy ngã, tiếp theo là ghé lên người Võng Lượng lão tổ, cúi đầu mút lấy môi y.
Hô hấp của Võng Lượng lão tổ nặng thêm vài phần, ôm lấy Si Mị lão tổ, lăn vào trong giường, đồng thời màn giường cũng bị thả xuống.
Âm Tế Thiên nhìn đến đây, hai mắt đều trừng to!
Nè! Nè! Nè!
Đồ đệ của các người còn đang ngồi bên cạnh đấy! Cư nhiên trình diễn màn đông cung đồ!
May mắn là, bọn họ biết dùng linh lực tạo thành lá chắn, ngăn cản thanh âm của mình!
Trên trán Âm Tế Thiên trượt xuống mấy cái lằn đen ==!!!
Hắn không thể tra xét phòng người khác, đành phải thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ, chúng tu sĩ thật sự phải tàn sát lẫn nhau?
Sao hắn cứ luôn cảm thấy, người tạo nên cửa ải khó khăn này, là muốn cho những người còn sống biết, nhân tâm là thứ xấu xa!
Âm Tế Thiên nằm lại lên giường, ôm Bắc Minh vào trong ngực, bất tri bất giác liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài màn giường truyền đến, kế đó, màn bị giơ lên.
Âm Tế Thiên mở hai mắt, đối diện với vẻ sửng sốt của Bắc Vũ Hoành.
Bắc Vũ Hoành hoàn hồn mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: “Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi?”
“Không!” Âm Tế Thiên buông Bắc Minh ra, duỗi duỗi người: “Chỉ là có chút buồn chán, không biết tới lúc nào mới có thể rời khỏi nơi này!”
“Nhịn một ít ngày nữa là được rồi!” Bắc Vũ Hoành kiểm tra thân thể của Bắc Minh, sau khi xác định không có gì đáng ngại, mới ngồi xuống bên mép giường.
“Chỉ sợ đến khi ra khỏi Bí cảnh, Minh nhi mới có thể tỉnh lại! Mấy ngày nay, còn cần ngươi chiếu cố nó nhiều hơn!”
Âm Tế Thiên tức giận nói: “Đạo lữ của ta, đương nhiên ta phải chiêu cố!”
Bắc Vũ Hoành mỉm cười ôn hòa, không bàn thêm. Hơn nữa, chung quanh đều là người, cũng không tiện nói chuyện!
Ông vươn tay tới gần má của Bắc Minh, đang muốn gạt tóc dính trên ấy ra, bỗng dưng mu bàn tay bị vỗ một cái.
Bắc Vũ Hoành ngẩn người, nghi hoặc nhìn thiếu niên vừa đánh mình!
“Cứ để ta làm!” Âm Tế Thiên giúp Bắc Minh chỉnh đốn mái tóc!
Bắc Vũ Hoành thấy hắn một bộ thoả mãn, bất chợt nghĩ đến cái gì, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười!
Đừng nói là, Tịch Thiên ăn giấm của lão cha như ông nha?
“Quá chán! Thật quá chán!” Âm Tế Thiên nói!
Hắn thật sự chán đến muốn điên, hơn nữa, ngay cả nói chuyện cũng phải nhỏ nhỏ giọng, rất là uất nghẹn!
Bắc Vũ Hoành ngẩn người, nói: “Ta trò chuyện với ngươi!”
“Không! Ta chỉ muốn đi ra ngoài!”
Âm Tế Thiên chẳng muốn ở trong gian phòng này nữa, thầm sử dụng thấu thị, nhìn ra đại điện trên lầu hai. Khi quét đến phía tà tu ở bên kia, thì thấy vài bóng người lén lén lút lút đi tới trước ranh giới.
“Tà tu có động tác!”
Âm Tế Thiên đột nhiên thốt lên, khiến Bắc Vũ Hoành sửng sốt: “Ah?”
Âm Tế Thiên nhìn thấy tà tu cầm vài cái phù chú, ném về phía tu sĩ chính phái đang ngồi tĩnh tọa.
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu thảm thiết!
Mọi người kinh hãi, đồng thời, những ai đang đả tọa đều bừng tỉnh!
“Mẹ nó! Ai ném phù chú, đứng ra cho lão tử!”
Vừa nói xong, tiếng đao kiếm liền vang lên, phép thuật bang bang rung động, ánh sáng chớp nhoáng không ngừng.
Tà tu bên kia truyền tới tiếng kêu la: “Đánh nhau! Có người đánh nhau!”
Trên hành lang, nhất thời loạn thành một đoàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.