Phật Môn Ác Thê

Chương 232: Thượng cổ bí cảnh (16)




“Làm sao vậy?”
Huyền Ngọc trưởng lão thấy mặt Âm Tế Thiên cứ như gặp quỷ, quay đầu nhìn theo, liền phát hiện trên bầu trời có hai mặt trăng đỏ thẫm màu máu!
Không! Không phải là mặt trăng!
Huyền Ngọc trưởng lão nhìn vào bên trong hai ‘mặt trăng’, có hai hạt châu màu đen đang chuyển động, thoạt nhìn cứ như một đôi mắt to!
Từ từ, hai ‘mặt trăng’ chậm rãi nhích về phía bọn họ!
Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão không hẹn mà cùng nuốt nuốt nước bọt, ngừng thở nhìn ‘mặt trăng’ màu đỏ càng lúc càng gần!
Dần dần, bọn họ thấy rõ hai ‘mặt trăng’ màu đỏ kia là được khảm ở trên một cái bóng đen rất lớn, nó càng đến gần hơn, thì cũng càng nhìn rõ hơn. Rất nhanh, một cái đầu rùa với chi chít những ngọn núi nhỏ phía trên ấy, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn đầu rùa với biểu cảm hung thần ác sát!
Nó ——
Đừng nói nó muốn ăn thịt bọn họ nha?
Nào ngờ, đôi mắt đỏ thẫm màu máu kia bỗng dưng mềm xuống, một bộ cứ như cô dâu nhỏ chịu ấm ức, còn kém khóc lóc kể lể với bọn họ nữa thôi!
Một lúc lâu sau, đầu rùa kia mới há mồm nói: “Ngài đá đau ta!”
Thanh âm của nó vừa trầm thấp vừa vang dội, một lần lại một lần vang vọng trong không gian mờ tối này!
Âm Tế Thiên: “…”
Một cước vừa rồi kia, đúng là hắn rất dùng sức!
Nhưng mà, hắn chỉ đá một tảng đá trên lưng nó, vậy mà nó cũng đau à?
Âm Tế Thiên nhìn vẻ mặt đầy ấm ức của nó, chẳng lẽ nó là muốn hắn mở miệng xin lỗi?
“Xin lỗi!” Huyền Ngọc trưởng lão đứng bên cạnh vội vàng nói: “Bọn ta không cố ý!”
Bà rất buồn bực!
Một cước của Tịch Thiên kia, đừng nói là đá khúc gỗ còn không suy suyển, mà cho dù đá bà cũng chẳng khiến bà bị thương, thế quái nào lại làm đau con rùa to lớn này?
Ma quy nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão: “Thứ mà ngươi vừa hái, quả thật là dưỡng linh thảo!”
Nghe tiếng, Huyền Ngọc trưởng lão mở lớn mắt: “Thật à!”
Đáy mắt ma quy thoáng có chút không vui, nó không thích người khác nghi ngờ lời nó nói.
Huyền Ngọc trưởng lão cũng nhận thấy nó mất hứng, cuống quít nói: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Ta chỉ là quá vui sướng! Cho nên mới mạo phạm ngài!”
Ma quy ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, ụp trở về đầm lầy!
Huyền Ngọc trưởng lão lấy dưỡng linh thảo trong Nhẫn không gian ra đưa cho Âm Tế Thiên: “Cầm!”
Âm Tế Thiên nhìn tay bà, nhướng nhướng mày, nhưng không nhận lấy mà châm biếm nói: “Đừng nói ngài đưa dưỡng linh thảo cho ta, là vì thực hiện theo quy củ chia đều của Bí cảnh đó chứ?”
Huyền Ngọc trưởng lão do dự một hồi, mới nói: “Đúng vậy!”
Bà nhét cỏ nhỏ kia vào tay hắn!
Âm Tế Thiên xùy một tiếng, nhìn bà đầy xem thường!
Nhưng cũng không nói gì cả, cất dưỡng linh thảo vào trong không gian.
Huyền Ngọc trưởng lão lấy một cái khăn lụa sạch sẽ ra, nhẹ nhàng lau chùi bùn đất trên tay. Lúc này, tất cả những vết thương có lớn có nhỏ trên ngón tay và lòng bàn tay đều được bày ra, do nước bùn có độc, cho nên miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa!
Bà cúi đầu hút độc trong đó ra, rồi bôi thuốc lên miệng vết thương.
Huyền Ngọc trưởng lão nhìn hai tay chẳng có biểu hiện khá hơn, thở dài: “Linh khí trong thuốc mỡ gặp phải không khí dơ bẩn ở đây liền mất đi tác dụng. Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được lối ra, bằng không, miệng vết thương vẫn sẽ tiếp tục thối rữa, rất bất lợi cho chúng ta!”
Bà nhìn Âm Tế Thiên đang nhíu chặt hàng lông mày, cắn cắn môi, tuy rằng cảm thấy khó mở miệng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Nơi đó của ngươi vẫn tốt chứ?”
Bà không hỏi thì còn tốt, vừa nghe sắc mặt Âm Tế Thiên nhất thời đen lại.
Hắn cắn răng nói: “Ngài cảm thấy ta có thể tốt được sao?”
Huyền Ngọc trưởng lão bị thương là ở tay, có thể tự mình hút độc ra, nhưng hắn bị thương là ở mông đó!
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, hận không thể đem con cá nhỏ kia ra ngàn bằm vạn chém!
Bây giờ mông bị thương, hỏi sao hắn có thể hút độc ra đây?
Hắn lại chẳng thể chai mặt mở miệng bảo Huyền Ngọc trưởng lão giúp hắn!
Cho dù đối phương có là nam, hắn cũng không có khả năng cởi quần, để người đó hút cái chỗ kia.
Huyền Ngọc trưởng lão nghĩ đến chỗ bị thương của Âm Tế Thiên, nghẹn cười nói: “Chúng ta bị long quyển phong cuốn tới đây, vậy chỉ cần tìm được nó, nói không chừng chúng ta có thể đi ra ngoài!”
Kế tiếp, cũng không biết là do ma quy thông cảm cho hai người ở trên lưng nó hay sao, mà thay đổi giờ chìm đầm lầy từ nửa canh biến thành năm canh, Âm Tế Thiên miễn cưỡng cảm thấy vừa lòng.
Sau khi hắn và Huyền Ngọc trưởng lão trải qua bốn lần ngâm trong vũng bùn, rốt cuộc cũng chờ được long quyển phong xuất hiện!
Hai người không chút do dự chạy vào bên trong đó!
Ngay khi Âm Tế Thiên biến mất khỏi Đầm lầy đen, con cá nhỏ màu đen cắn bị thương Âm Tế Thiên ban nãy, len lén từ trong khe đá đi ra, đáng thương hề hề nói: “Lão Quy, ta… ta cắn mông của vị đại nhân kia, làm sao bây giờ?”
“Ngài ấy sẽ không nhớ cái tên vô danh tiểu tốt như ngươi đâu!”
“Tuy nhiên, ta nghe nói trí nhớ của ngài ấy rất tốt, chỉ cần gặp qua là sẽ không quên!”
“Vậy ngươi liền lấy cá chết để tạ tội đi!”
“…”
——
Sau khi Bắc Minh và Bắc Thần tiến vào Vùng đất của những oan hồn, suốt hai canh giờ chẳng hề được nghỉ ngơi. Tuy nói là không cần hao tổn linh lực để đuổi oan hồn đi, nhưng thể lực lại phí không ít,
Bắc Thần thấy sắc mặt Bắc Minh càng lúc càng trắng, trong lòng có lo lắng nhưng lại bất lực. Hơn nữa mắt thấy sắp ra khỏi Vùng đất của những oan hồn, lại bất ngờ có một con rất lợi hại nhảy ra cản đường.
Mặc cho Bắc Minh chém giết nó như thế nào, nó vẫn không hề thương tổn, đường kiếm của Bắc Minh đối với nó, quả thực giống như gãi ngứa vậy.
Bắc Minh ngoại trừ đối phó với nó, còn phải xử lý đám oan hồn như tre già măng mọc ùa tới!
Bắc Thần không có cách nào thương tổn được oan hồn, nên chỉ có thể đứng một bên vừa nhìn vừa sốt ruột. Trong lòng không ngừng cầu nguyện kỳ tích ơi mau mau xuất hiện, để bọn họ có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này!
Đúng lúc đó, chẳng biết do lời cầu nguyện của hắn ứng nghiệm, hay là ông trời không đành lòng nhìn Bắc Minh mệt mỏi ngã xuống nơi đây. Cho nên ngay đỉnh đầu của con đại oan hồn, đột nhiên xuất hiện một cái long quyển phong, rồi hút mạnh nó đi mất.
Bắc Minh và Bắc Thần nhất thời thở phào một hơi!
Tuy nhiên, ngay khi long quyển phong sắp sửa biến mất, bên trong vụt rơi ra một thứ gì đó đen như mực.
‘Bùm’ một tiếng, chính chính xác xác dừng dưới chân Khế ước thú.
Bắc Thần ngửi được một mùi vị khác thường, nhanh chóng bịt mũi nói: “Là cái gì vậy? Thật thối!”
Bắc Minh vừa chém giết oan hồn, vừa phân tâm liếc nhìn vật thể màu đen dưới chân Khế ước thú, từ hình thể xem ra … đó là một con người!
“Hình như là người!”
“Người?” Bắc Thần sửng sốt, lần nữa nhìn xuống: “Chẳn lẽ là tu sĩ ở địa phương khác bị truyền tống tới đây?”
Bắc Minh nghe nói như thế, nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút, lúc y nhìn thấy một góc áo bào lộ ra khỏi bùn đen, không khỏi ngẩn người.
Đáy mắt lập tức ùa lên tia vui vẻ, còn xen lẫn lo lắng: “Là Tịch Thiên!”
Bắc Thần nhìn khuôn mặt bị che kín bởi bùn đen kia, khó có thể tin trợn to hai mắt: “Với bộ dạng như thế này, ngươi cũng nhìn ra được hắn?”
“Ta nhận biết áo bào trên người hắn, là do ta đặc biệt đặc chế tạo nên!”
Bắc Minh vội vàng nhảy xuống đất, gấp gáp vọt tới phía bóng đen kia, thật cẩn thận ôm lấy người nọ, rồi quay trở về lưng Khế ước thú, quát nó: “Đi!”
Khế ước thú tránh trái tránh phải né đi sự công kích của đám oan hồn, vọt lên, xông về phía lá chắn cách đó không xa.
Nháy mắt khi đi ra khỏi lá chắn, Bắc Thần thầm thở phào một hơi, từ lúc hắn tu luyện tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân không có ích đến thế.
Hắn nhìn về phía Âm Tế Thiên đang được Bắc Minh nhẹ chân nhẹ tay thả xuống, chậc một tiếng: “Chẳng biết hắn rớt vào hố phân nào nữa?”
Bắc Minh lạnh mắt liếc bắc Thần một cái, vừa định vươn tay bắt mạch cho Âm Tế Thiên, thì người đang mê man đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy: “Phắc! Dám làm ông đây hôn mê!”
Lúc Âm Tế Thiên nhảy vào trong long quyển phong, vẫn luôn phải chuyển động theo tốc độ xoay của nó. Ước chừng được nửa canh giờ, cũng không thể nào ra khỏi đó, cho nên cuối cùng chịu không nổi mà ngất đi.
“Ngươi có khỏe không?”
Âm Tế Thiên nghe được giọng nói quen thuộc, mạnh quay đầu, nhìn thấy dung mạo tuấn tú quen thuộc, không khỏi kinh ngạc hô: “Bắc Minh?”
Hắn bất chợt nhớ tới Huyền Ngọc trưởng lão cũng đồng thời nhảy vào trong long quyển phong với mình, vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trên Khế ước thú chỉ có ba người: hắn, Bắc Minh và Bắc Thần: “Bà ấy đâu?”
“Ai?” Bắc Minh lấy khăn tơ tằm ra, giúp hắn lau đi bùn đen trên mặt, hỏi: “Trước đó ngươi ở cùng với ai?”
“Chính là…” Mâu quang Âm Tế Thiên khẽ lóe, nói: “Là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ!”
Bắc Minh nhướng mày, thật sự đoán không ra người Âm Tế Thiên bảo là ai!
Bắc Minh buồn cười nói: “Lúc này mà còn chơi trò bí hiểm, nói thẳng tên hắn không được sao!”
Âm Tế Thiên tức giận trừng y một cái, đúng lúc này, thân dưới bỗng dưng đau nhói lên, hắn hít hà một tiếng, mắng ra miệng: “Thật cmn đau!”
Bắc Minh vừa nghe, khuôn mặt nhàn nhạt có chút lo lắng: “Đau chỗ nào?”
Âm Tế Thiên nhìn vẻ mặt sốt ruột của Bắc Minh, lại nhìn ánh mắt quan tâm của Bắc Thần, ngại ngại ngùng ngùng nói: “Mông đau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.