Phật Môn Ác Thê

Chương 20: Quân tử trả thù mười năm chưa muộn




Đi vào sân, liền nhìn thấy hai hàng chúng đệ tử đứng đầy cả sân viện to lớn, ước chừng có hơn một ngàn người, trên thân mặc quần áo trắng đen xen kẽ, phục sức thống nhất, bên hông đeo phối kiếm, tư thế cao ngất đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc, không chớp mắt nhìn về phía trước, lúc Bắc Minh bước vào, trăm miệng một lời hô: “Bái kiến Minh thiếu gia!”
Tiếng hô hùng hậu vang vang, nhất thời, khiến Âm Tế Thiên có loại cảm giác thủ trưởng đang đi tuần tra, đương nhiên, hắn đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, sẽ không thể nào bị cái trường hợp nho nhỏ này dọa sợ!
“Nếu kính trà sớm một chút, thì sẽ không gặp phải trường hợp này!” Bà mối đứng ở phía sau ai oán mà nói thầm.
Âm Tế Thiên liếc sang Bắc Minh, phát hiện y nhìn chằm chằm hướng đại sảnh, hắn cũng theo ánh mắt y nhìn thử, chỉ thấy cửa đại viện rộng mở, bên trong ngồi đầy người, có già có trẻ, có nam có nữ, ít nhất có hơn ba trăm nhân, một đám tựa như người cầm quyền đức cao vọng trọng, hai tay đều khoát lên tay vịn của ghế dựa, tư thế thập phần đoan chính.
Bọn họ nhìn thì như đang nghiêm túc trò chuyện, nhưng mà, ánh mắt lại khi có khi không hướng phía ngoài đại sảnh liếc sang, một bộ dáng cao cao tại thượng.
Nhất là trung niên nam tử ngồi ở giữa điện, tuy rằng khí thế nhiếp nhân, cũng không giống những người khác quẳng đến ánh mắt khinh thị, thế nhưng, lại khiến Âm Tế Thiên có một cảm giác là cố làm ra vẻ, làm hắn toàn thân không thoải mái, so với nhìn thấy đối thủ một mất một còn còn khó chịu hơn nhiều.
Hơn nữa, bộ dạng không có tuấn tú như Bắc Vũ Hoành trưởng lão, khuôn mặt thì chữ điền, mày rậm, môi dầu, đặc biệt khóe mắt còn có một cái nốt ruồi nhỏ……
Đáy lòng Âm Tế Thiên không ngừng oán thầm, khi nhìn đến nốt ruồi kia, ánh mắt không khỏi cứng ngắc.
Từ chỗ hắn đứng cách chính viện cự ly là mười lăm trượng, hắn thế nhưng có thể nhìn nốt ruồi nhỏ tựa con kiến trên khóe mắt người nọ?
Ặc?
Mắt hắn tốt đến như vậy sao?
Đệ tử đứng ở đại sảnh nhìn thấy Bắc Minh đi tới, hướng bên trong hô lớn một tiếng: “Minh thiếu gia đến!”
Người trong đại sảnh đồng loạt ngừng nói chuyện, ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người mà Bắc Minh đang nắm chặt tay.
Đột nhiên, có người hừ lạnh một tiếng: “Thật là kiêu căng! Thế nhưng để cho nhiều trưởng bối như vậy chờ một mình hắn.”
“Vũ Phong, Tịch Thiên tiểu sư phụ gấp rút liên tục mười ngày mười đêm lên đường, ngàn dặm xa xôi mới đến nơi này, thân là người thường chỉ nghỉ tạm một đêm liền có thể khôi phục thể lực, đúng là không dễ, ngươi không nên lại trách cứ hắn!”
Người nói lời này nghe qua thì như giúp đỡ Âm Tế Thiên nói chuyện, nhưng mà, khi nói tới hai chữ người thường kia, đáy mắt chợt lóe một tia khinh thường, tựa hồ cố ý nhắc nhở mọi người, Tịch Thiên chỉ là một phế vật không thể tu luyện.
Quả nhiên, Bắc Vũ Phong nghe nói như thế, sắc mặt đen thui, thở hổn hển nhìn hướng Bắc Vũ Hoành, cả giận nói: “Đại ca, ngài khiến Minh Nhi cưới hòa thượng làm đạo lữ, đã khiến toàn bộ Bắc gia biến thành trò cười cho cả Nam bộ, nay, hòa thượng này lại còn là một người thường, đừng nói không thể cùng Minh Nhi song tu, ngay cả làm lô đỉnh cũng không xứng, đại ca ngươi thật sự là hồ đồ, Minh Nhi nhưng là con trai ruột của ngài mà! Tại sao ngài không thương lượng cùng mọi người, liền cứ như vậy qua loa hủy đi tiền đồ của Minh Nhi!”
Tại Tu Chân giới, lô đỉnh là nữ tu dùng để cho nam tu thải âm bổ dương, địa vị rất thấp, cực kỳ bị người xem thường, tồn tại của các nàng chỉ để người ta bổ âm nguyên, đề cao công lực.
Âm Tế Thiên chậm rãi buông xuống mi mắt, bất động thanh sắc giấu đi lệ khí trong đó.
Từ trước đến nay, sau khi đến Tu Chân giới, liên tiếp nhận đến nhục nhã từ người khác, châm chọc, cười nhạo, thậm chí bị trở thành nữ nhân gả cho nam nhân, cuối cùng, còn bị người khác ghét bỏ, vũ nhục, kết quả như vậy, hắn làm sao có thể không tức giận, đến giờ không có bộc phát ra đến, bởi vì hắn vẫn đang chịu đựng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải yếu đuối, cũng không phải kinh hoảng, lại càng không là nhát gan không dám phản kháng.
Hắn chỉ là trong lòng rất rõ ràng tình thế trước mắt, căn bản không cho phép hắn có hành vi liều lĩnh, nhịn chốc lát rồi cũng qua, có câu nói rất hay ‘Nhịn những cái mà người thường không thể nhịn, chịu đựng những cái mà người thường không thể chịu đựng, đó mới chính là ngươi thông minh!’()
[ Nhẫn thường nhân sở bất năng nhẫn, thụ thường nhân sở bất năng thụ, thị vi đại trí dã]
Thật sự là anh hùng, thì cần gì tức giận, trước sau vẹn toàn, mới là bất bại! Nhịn có thể thoát thân, nhịn có thể được việc, nhịn là trí tuệ là dũng cảm, càng là phúc cho mai sau! Nhịn là khôn khéo, nhịn là đa đoan, nhịn tiểu nhân, nhịn cường hào, nhịn chuyện mà thiên hạ khó nhịn, không để cho người khác biết được suy nghĩ của mình thì mới có thể làm nên đại sự. [chém chút chút]
Trước mắt, tuy rằng hắn cái gì cũng không thể làm, thế nhưng, hắn có thể đem những khuất nhục mà người khác đối với hắn, từng nét từng nét khắc vào trong lòng, sẽ có một ngày, hắn có cơ hội trở mình, nhất định hoàn trả gấp mười!
Lúc Âm Tế Thiên đang yên lặng kí cho Bắc Vũ Phong mấy nét vào sổ đen, tay phải căng thẳng, nhất thời, cảm giác được hàn khí quanh người tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.