Phật Môn Ác Thê

Chương 195: Gia chủ bắc gia




Các đệ tử vừa tán đi, Bắc Duy lập tức nói: “Thiếu phu nhân, ngài đừng nóng giận, cũng đừng nên trách Lập quản sự vô lễ! Lập quản sự vẫn luôn trung thành và tận tâm với Bắc gia. So với Vạn tổng quản, ah không, phải gọi là Lăng Vạn Trọng, Lập quản sự vào Thú Viên làm việc còn sớm hơn hắn mấy năm. Đa số mọi người đều cho rằng sau khi Lăng Vạn Trọng bị trục xuất khỏi Bắc Gia, vị trí tổng quản sẽ rơi vào tay Lập quản sự. Nhưng không nghĩ tới, các vị trưởng lão quyết định đem vị trí tổng quản kia nhét vào tay Thiếu phu nhân!”
Nói tới đây, gã khẽ thở dài: “Lập quản sự biết tin này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu. Lại thêm việc Lăng Vạn Trọng từng thêu dệt đủ thứ chuyện về ngài, Lập quản sự mới hồ đồ mà làm ra hành vi như vậy!”
Âm Tế Thiên liếc gã một cái: “Có vẻ ngươi đối với chuyện này hiểu rất rõ!”
Bắc Duy ngại ngùng nói: “Sau khi chúng ta biết Thiếu phu nhân phải làm tổng quản của Thú Viên, liền chú ý mọi động tĩnh của nơi này, cho nên… khụ khụ… mới biết rõ những việc kia!”
Âm Tế Thiên nhếch môi: “Thật không biết làm tổng quản có cái gì hay ho, nếu hắn muốn thì cứ quẳng công việc này sang cho hắn đi!”
Cá nhân Âm Tế Thiên vẫn thích chức vụ mua thức ăn cho yêu thú hơn, vừa thoải mái, lại vừa kiếm được tiền. Nghĩ đến việc ngày nào hắn cũng phải đi tuần tra một vòng quanh Thú Viên, thật không muốn chút nào, thà ru rú trong phòng ăn với ngủ còn sướng hơn!
Bắc Duy sửng sốt: “Này…”
Lời chưa kịp nói xong, ngoài đại điện liền vang lên tiếng chuông inh ỏi, ba dài hai ngắn. Nhất thời, cả Bắc gia ầm ĩ một mảnh.
Bắc Duy Bắc Sinh hân hoan, không hẹn mà cùng nói: “Là gia chủ xuất quan!”
“Gia chủ xuất quan?”
Âm Tế Thiên nhíu mày, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước Bắc Minh có nhắc tới việc gia chủ thăng cấp thất bại!
“Đúng vậy!”
Bắc Sinh hung phấn gật đầu: “Ba tiếng chuông dài và hai tiếng chuông ngắn, là nói có người cấp bậc trưởng lão trở lên xuất quan! Hơn nữa, mấy ngày gần đây, cũng chỉ có gia chủ bế quan thăng cấp! Cho nên, nhất định là gia chủ xuất quan!”
Âm Tế Thiên nhìn hai tên hộ vệ nhà mình đang kích động đến mức run cả tay chân kia, thầm nghĩ, Bắc gia sắp gặp phải tai họa tới nơi rồi, cao hứng làm gì không biết!
Nhưng cũng phải, Bắc Duy và Bắc Sinh đều không biết gia chủ thăng cấp thất bại mà!
Bắc Sinh nhìn Âm Tế Thiên với vẻ mặt đầy chờ mong: “Thiếu phu nhân, chúng ta có thể đi chủ viện nhìn nhìn không?”
Âm Tế Thiên cau mày!
Hiện tại hắn vừa là tổng quản Thú Viên, vừa là đạo lữ của Bắc Minh, cho dù là thân phận nào, cũng phải đi qua nhìn một chút!
“Ừm! Đi xem!”
Âm Tế Thiên mới cùng bọn Bắc Sinh bước ra khỏi Thú Viên, liền trông thấy rất nhiều đệ tử hưng phấn chạy nhanh về phía chủ viện!
Bắc Duy đột nhiên lên tiếng: “Ta có dự cảm không tốt!”
Bắc Sinh lập tức lườm gã một cái: “Ngươi nói cái gì đó?”
Thời điểm gia chủ xuất quan mà còn dám nói mấy lời xui xẻo nữa!
Bắc Duy ngó xung quanh, xác định chỉ còn ba người bọn họ mới dám thốt ra lời trong lòng: “Ngươi ngẫm lại xem, có phải gia chủ thăng cấp cảnh giới xong là lên Đại Thừa kỳ không? Vậy mà ngoài tiếng chuông báo ra, thì hoàn toàn chẳng còn động tĩnh gì nữa. Không những thế, tính theo ngày, hình như gia chủ xuất quan sớm!”
Bắc Duy tựa hồ cũng nghĩ đến vẫn đề này, vẻ hưng phấn nhất thời nhạt đi rất nhiều, bất quá, gã không dám tùy ý kết luận!
Âm Tế Thiên nghĩ, nếu gia chủ thăng cấp thất bại, bọn Bắc Tiềm nhất định sẽ có động tác. Hơn nữa, còn có thể liên hợp với Lăng gia để đối phó Bắc gia.
Hắn vội mở miệng hỏi: “Mấy ngày ta rời khỏi Bắc gia, Lăng gia có tìm Bắc gia gây phiền phức không?”
Bắc Sinh nghe thấy hai chữ Lăng gia, lập tức phẫn nộ nói: “Đâu chỉ gây phiền phức, còn đả thương rất nhiều đệ tử Bắc gia! Hiện tại Lăng gia càng ngày càng ngông cuồng!”
Sắc mặt Bắc Duy cũng có chút khó coi: “Lăng gia còn nuốt mất hai cửa hàng của Bắc gia chúng ta! Hôm qua, biết Thiếu gia và Thiếu phu nhân hồi phủ, bọn họ mới thu liễm một chút!”
Âm Tế Thiên không nói gì nữa, theo bọn Bắc Sinh đi vào chủ viện. Lúc này, bên trong chủ viện đông nghẹt người là người.
Chúng đệ tử và hộ vệ thì đứng ở bên ngoài nhìn, chỉ cấp bậc quản sự trở lên mới có tư cách đi vào.
Bắc Duy nói: “Thiếu phu nhân! Bọn ta ở ngoài này chờ ngài!”
Âm Tế Thiên gật đầu, một mình đi vào. Ngay lập tức, hắn cảm giác được không khí xung quanh vô cùng nặng nề. Hơn nữa đám quản sự và tổng quản đều bị chặn lại, chỉ có trưởng lão cùng những người phe trực hệ mới có thể tiến vào bên trong đại điện.
Hắn thấy đại điện đứng rất nhiều người, nên vội tìm một góc vắng vẻ, lén quan sát nam tử trung niên ngồi ghế chủ vị ngay chính giữa.
Khuôn mặt người nọ tuấn tú, ánh mắt sắc bén, toàn thân tản mát ra một cỗ uy nghiêm làm người khác không thể nào xem nhẹ. Nhưng, giữa hai hàng lông mày lại mang theo vài phần mệt mỏi cùng suy yếu.
“Ta thăng cấp thất bại!” Bắc Diệu Đông vô lực nói.
Dường như mọi người cũng sớm biết điều đó, đồng loạt trầm mặc không nói nên lời. Có một số người thân thiết với gia chủ, thì trên mặt đã sớm đầy nét khổ sở! Cũng có một số, nhân cơ hội này mà che miệng cười!
Bắc Diệu Đông nhìn xung quanh một lượt, thái độ của ai ai ra sao hắn đều ghi hết vào trong mắt: “Tuổi thọ của ta cũng giảm xuống, cho dù có muốn thăng cấp lần nữa, cũng không còn thời gian để ta tu luyện. Ngay bây giờ, trong vòng năm năm, phải nhanh chóng chọn lựa gia chủ đời kế tiếp!”
Vừa dứt lời, mái tóc đen nhánh của hắn nháy mắt liền biến thành màu trắng, ngay cả làn da bóng loáng cũng xuất hiện những vết lốm đốm chồng chất lên nhau, nhìn giống hệt như một ông lão tám, chín mươi tuổi, già đi rất nhanh!
Bắc Hạ nhanh tay lấy Trú Nhan Đan ra nhét vào miệng Bắc Diệu Đông, tít tắc, Bắc Diệu Đông lại trở về bộ dáng ban đầu!
Dù như thế, một màn Bắc Diệu Đông từ một nam tử trung niên biến thành lão nhân này, đối với Âm Tế Thiên mà nói, có sức ảnh hưởng đặc biệt lớn!
Bất chợt, hắn thấy cực độ sợ hãi, sợ hãi mình sẽ già đi ngay trước mắt Bắc Minh, mà khi đó, Bắc Minh vẫn một bộ dáng trẻ trung như bây giờ!
Bắc Diệu Đông nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên bi phẫn đấm một quyền vào thánh ghế, không cam lòng nói: “Ta tuyệt không muốn nhìn thấy Bắc gia bị hủy trong tay ta, ta…”
Nếu hắn có thể thăng cấp lên cảnh giới Đại Thừa, chắc chắn Bắc gia sẽ có thể quay trở lại như mười một năm trước, vẫn là một đại gia tộc phong quang vô hạn, sẽ không giống như bây giờ, hứng chịu sự chèn ép của Lăng gia!
Chấp pháp trưởng lão thấy Bắc Diệu Đông càng ngày càng kích động, vội nói: “Gia chủ, Bắc gia bây giờ vẫn rất tốt, sao ngài lại nói một cách thất vọng như vậy!”
Một vị tiểu thư trẻ tuổi của Bắc gia nghe gia chủ vẫn luôn miệng hô Bắc gia sẽ suy tàn, cũng lên tiếng theo Chấp pháp trưởng lão, bất mãn nói: “Sao có thể như vậy được! Bắc gia có Ngự thú sư cấp mười, chỉ cần khế ước thêm vài con yêu thú cấp mười nữa, xem Lăng gia còn dám khi dễ chúng ta hay không!”
Bắc Diệu Đông ngẩn ra, lớn tiếng hỏi: “Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Vị tiểu thư kia nhất thời bị hắn rống đến hoảng sợ, hốt hoảng giấu mình sau lưng phụ thân!
Bắc Diệu Đông nhìn về phía Chấp pháp trưởng lão: “Ngự thú sư cấp mười là gì!”
Chấp pháp trưởng lão vội vàng giải thích: “Gia chủ! Sau khi người bế quan, Bắc Minh trở về Bắc gia, đồng thời còn cùng tiểu đồ đệ của Hư Không trưởng lão kết làm đạo lữ. Bất quá, mọi người như thế nào cũng không ngờ, đạo lữ của Bắc Minh chính là Ngự thú sư cấp mười!”
Ánh mắt Bắc Diệu Đông tức khắc sáng ngời, quay sang phía mọi người hỏi: “Là thật?”
Rất nhiều người dùng sức gật đầu!
“Thật tốt quá!”
Bắc Diệu Đông nhìn thấy những biểu tình khẳng định mười phần kia, mới nhẹ thở phào một cái. Sau đó, không còn chống cự được nữa, ngất đi!
“Gia chủ!” Bắc Hạ lo lắng ôm lấy Bắc Diệu Đông!
Chấp pháp trưởng lão xoay lại nói với mọi người: “Tất cả giải tán! Để gia chủ nghỉ ngơi! Có chuyện gì, chờ gia chủ khỏe lại rồi hẵng nói!”
Mọi người trong đại điện chậm rãi rời đi, Bắc Hạ nhanh chóng ôm Bắc Diệu Đông bước ra sau hậu viện.
Ánh mắt Âm Tế Thiên vẫn như trước duổi theo thân ảnh đang di chuyển của Bắc Diệu Đông!
Hắn nhìn thấy, khoảnh khắc Bắc Diệu Đông nằm lên giường, hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn Bắc Hạ nói: “Vừa rồi lúc ta biến lão, có phải rất xấu hay không?”
Bắc Hạ sửng sốt: “Ngài giả bộ hôn mê?”
Bắc Diệu Đông nhếch môi châm chọc: “Ta thật sự không muốn nhìn thấy những khuôn mặt giả tạo kia, bên ngoài thì khổ sở nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạo ta, bởi thế ta giả đò hôn mê luôn!”
Hắn nhìn Bắc Hạ, hỏi lại một lần nữa: “Ngươi còn chưa trả lời ta, vừa rồi lúc ta biến lão, có phải rất xấu hay không!”
Bắc Hạ nhanh chóng hôn hôn Bắc Diệu Đông một cái: “Một chút cũng không xấu!”
Âm Tế Thiên nhìn đến đây, vội vàng thu hồi tầm mắt, rầu rĩ không vui rời khỏi đại điện!
“Thiếu phu nhân!”
Bắc Sinh Bắc Duy đã biết việc gia chủ thăng cấp thất bại, hai người đều đầy mặt nặng nề!
Âm Tế Thiên vừa trở lại Minh Thăng Viện, liền nhìn thấy vú Liễu và vú Trương đang thảo luận với Bắc Minh về chuyện y bào!
“Ngươi không đi chủ viện?”
Bắc Minh nói: “Chẳng phải chính ngươi bảo ta ở yên trong sân tĩnh dưỡng, bằng không, ngươi không cho ta vào trong phòng ngủ sao!”
Bà vú Liễu cười nói: “Thiếu phu nhân mới là người luyến tiếc Thiếu gia ngủ ở ngoài!”
Âm Tế Thiên lại cười không nổi, ngồi lên ghế trên, bắt đầu ngẩn người!
Hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Chính là, kỳ thật nếu hắn già rồi, mà Bắc Minh vẫn mang bộ dáng trẻ trung, cũng không phải là chuyện đáng sợ gì. Bởi chuyện đáng sợ hơn nữa là, hắn còn trẻ, nhưng Bắc Minh đã không còn ở trên cõi đời này kìa!
Bắc Minh nhận thấy Âm Tế Thiên có chút gì đó không đúng, liền bảo vú Liễu và vú Trương lui xuống trước, sau đó kéo Âm Tế Thiên ngồi lên đùi mình, hỏi: “Làm sao vậy? Có phải lúc ở Thú Viên xảy ra chuyện gì không?”
Âm Tế Thiên dần lấy lại *** thần, không nói mà cứ nhìn chăm chú vào ánh mắt lo lắng của Bắc Minh!
Ngay lập tức, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, mở lớn mắt, hỏi: “Đồng mệnh chú phù lục đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.