Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 95: Côn lôn mất chủ (2)






“Kim Tằm sáu cánh !” càn cơ lão đạo nhìn thấy con tằm lớn màu vàng đang thở nặng nhọc, hình trạng thê thảm liền kinh ngạc, Càn Cơ lão đạo nghe nhiều thấy nhiều, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy hồng hoang dị chủng này, nhưng những ghi chép trên sách cổ cũng xem qua không ít, đương nhiên nhận ra được.

“Chẳng lẽ con tằm này là yêu quái ?” Đó là cách nghĩ đầu tiên trong lòng Càn Cơ lão đạo, “ Con Kim Tằm sáu cánh này tuy rất mạnh, nhưng trí lực rất thấp, theo như ghi chép thì cho dù có trưởng thành cũng không thể thành yêu quái, hóa thành hình người, huống chi con này chỉ mới tiến hóa đến sáu cánh ?” Mặc cho trong lòng ông có suy nghĩ nhiều thêm, cũng không ngờ được Chu Thanh quả nhiên đã luyện thành nguyên thần thứ hai mà trong vài trăm năm nay chưa từng xuất hiện qua.

Đang nghi hoặc, trong lòng Càn Cơ lão đạo đột nhiên trở nên cảnh giác, ông cũng là người từng trải qua trăm trận chiến, phản ứng mau lẹ, biết tình hình có biến, vội vàng hóa ra một luồng sáng xanh hộ thể, bọc mình bên trong, ánh sáng xanh rất dày đặc trong vòng 3 trượng cũng không nhìn rõ bóng người bên trong, ba đóa sen to cỡ sọt liễu xoay tròn trên đỉnh đầu, một mùi hương thanh thanh tản ra xung quanh. Không biết Chu Thanh là sống hay chết Càn Cơ lão đạo chỉ đành phát động pháp thuật hộ thân trong Thượng Thanh Tiên Quyết, không phải là Càn Cơ lão đạo không dùng pháp bảo hộ thân, mà là Côn Lôn phái thiên về pháp thuật, trong đó uy lực của pháp thuật hộ thân còn mạnh hơn nhiều so với các pháp bảo khác.

Chính vào thời khắc Càn Cơ lão đạo phát động pháp thuật hộ thân, trên bầu trời đột nhiên một màu đỏ tươi, tất cả mây trắng đều hóa thành một màu huyết hồng dinh dính, từng đợt sóng máu, đất trời bỗng được bao trùm trong mùi tanh thối của máu, huyết vân huyết sóng đó cấp tốc quay cuồng, đột nhiên hóa thành từng giọt mưa tí tách tí tách rơi xuống chỗ Càn Cơ lão đạo, giọt mưa màu đỏ tươi, cũng là máu tươi rơi từng giọt từng giọt xuống tia sáng xanh yếu ớt. Cơn mưa máu này phạm vi rất lớn, bao trùm lên toàn thân Càn Cơ lão đạo và những chỗ chung quanh 2 đến 3 dặm, muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Cơn mưa máu vừa rơi xuống, pháp thuật của Càn Cơ lão đạo cũng vừa mới hoàn thành, mà thời gian cũng không hề xê xích một giây !


Xi ! Xi ! Xi ! Cứ như mưa rơi xuống quả chuối vậy, lại như miếng sắt nung đỏ được nhúng vào mỡ heo, cơn mưa máu tức tốc đánh xuống 3 đóa sen xanh lớn cỡ sọt rổ trên đỉnh đầu của Càn Cơ lão đạo, mùi thơm thanh khiết của hoa sen hòa lẫn vào mùi máu tanh của cơn mưa máu, trở thành một mùi kỳ quái khó ngửi, mùi này lan đến tận Thất Thái long châu cách đó mười dặm, những đệ tử của Đại Tự Tại cung công lực mới đến Dẫn Khí hậu kỳ ngửi được mùi này đều muốn buồn nôn, có công lực tương đối yếu, thì đầu quay mòng mòng, đã ngất xỉu. Truyện "Phật Đạo "

Vân Hà và Thất Thái công lực tinh thâm, thì vẫn còn chịu nổi, nhìn nhau một lúc, sắc mặt đầy kinh hãi, Chu Nghi và Tiểu hồ ly đã ngất đi từ trước, Liêu Tiểu Tiến thì tinh thần dồi dào, hình như không chịu chút ảnh hưởng nào, chỉ là nhìn thấy hai người so tài bày ra cái thanh thế lớn như vậy, bất giác kinh ngạc sợ sệt, chỉ sợ Chu Thanh lỡ có bề gì, tên Càn Cơ lão đạo đó truy sát đến đây, mình chắc chắn chạy không thoát.

Ba đóa sen xanh cỡ cái sọt tuy cấp tốc xoay chuyển, đánh văng không ít mưa máu, nhưng cơn mưa máu tanh tưởi này không hề giảm đi mà còn tiếp tục rơi xuống, chỉ cần có một giọt rơi xuống đóa sen xanh, thì giống như ấu trùng sống ký sinh vậy chui ngay vào bên trong, vốn sáng đến chói mắt, đóa sen xanh không hề có chút tạp chất, mỗi lần dính một giọt mưa máu thì sẽ ánh lên một chút huyết hồng, tốc độ xoay chuyển cũng chậm đi nhiều, trong chớp mắt, hàng trăm hàng ngàn giọt mưa máu đã biến đóa sen xanh thành đóa sen máu. Truyện "Phật Đạo "

Bốp ! Đóa sen máu ngừng xoay chuyển, nổ tung, lẫn vào với cơn mưa máu. Không có đóa sen chống đỡ, cơn mưa máu xông vào bên trong ánh sáng xanh dày đặc cứ như là vào chốn không người vậy.

Ánh sáng xanh tuy dày đặc chắc chắn, là do Càn Cơ lão đạo dùng Côn Lôn đạo pháp ép buộc thiên địa linh khí xung quanh kết hợp với chân nguyên của mình hình thành tấm chắn bảo hộ, chuyên dùng để chống đỡ sự tấn công của phi kiếm pháp bảo, mà cơn mưa máu này vốn không thuộc loại như phi kiếm pháp bảo, nhất là bên trong bao hàm sáu đạo lực luân hồi của Tu La, ngoại trừ 3 đóa sen xanh do Càn Cơ lão đạo dùng một chút nguyên khí bổn mạng để ngưng tụ thành, có thể chống đỡ được vài giây ra, những đạo pháp còn lại toàn bộ đều có thể bị phá giải chỉ trong chớp mắt, lúc ở Trường Bình, Chu Thanh đã dùng nó để phá giải phong ấn mà Từ Phúc để lại, tên Càn Cơ lão đạo này đúng thật là đạo pháp thâm sâu, nhưng so với thuật sĩ ngày xưa Từ Phúc đúng là một trời một vực, lại thêm Chu Thanh bất ngờ hạ thủ, ông ta làm sao mà đỡ đây ?

“Á !” Ánh sáng xanh dày đặc không hề chống đỡ nổi cơn mưa máu rơi xuống, bên trong vọng ra tiếng la đầy phẫn nộ của Càn Cơ lão đạo, xem ra đã bị đả kích khá lớn: “Lục Đạo Ma Huyết ! Quả nhiên là Lục Đạo Ma Huyết, ngươi quả nhiên là người trong ma đạo ! Trời ơi !” Lại một tiếng kêu thảm thiết, Càn Cơ lão đạo đã không màng đến thân phận nhất đại tông sư của mình nữa, quả nhiên đã la rống lên, nhưng Lục Đạo Ma Huyết của Chu Thanh quả thật là vô cùng lợi hại, Đô Thiên Thần Sát tụ tập lực của Tu La hóa thân thành mưa, đến cả Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân cũng không dám xem thường sự lợi hại của nó. Vẫn là huyền công hùng hậu và tinh thâm của Càn Cơ lão đạo trong hơn 200 năm, lờ mờ có tác dụng khắc chế công pháp ma đạo, không thì đã sớm bị cơn mưa máu xâm nhập, rơi vào bên trong Lục Đạo Luân Hồi.

Chu Thanh đứng cao hơn trên không trung, nhìn Càn Cơ lão đạo bị cơn mưa máu bao bọc lấy, sắc mặt cũng trắng bệch, thất khứu thỉnh thoảng có máu chảy ra, bốn đại tông sư quả nhiên không chỉ có hư danh, tên Càn Cơ lão đạo này đã tinh tu Côn Lôn đạo pháp 200 năm nay, luận về sự tinh thuần hùng hậu của chân nguyên, đương thời e là ít có ai sánh kịp, nhưng Chu Thanh đã hấp thu hơn trăm quân hồn mãnh quỷ tương đương với Hóa Thần trung kỳ lúc ở dưới đáy động Trường Bình, ngưng tụ thành Pháp Tướng Kim Thân, nếu luận về sức chiến đấu, e là Chu Thanh còn cao hơn một bậc. Chu Thanh vốn chỉ là kiêng dè Phong Thần dị bảo trên người Càn Cơ lão đạo, nên đã không đánh mà dùng Hoán Thần Phiên trong Luyện Khí Tổng Cương, nào đâu biết, tên Càn Cơ lão đạo này vẫn dụng pháp thuật một cách xảo diệu, chỉ với một chiêu, không những hóa giải thế tấn công hung mãnh của Chu Thanh, còn là mãnh chiêu liên hồi, cố chiếm thế tiên phong, may mà Chu Thanh đã ngưng luyện nguyên thần thứ hai, dùng thuật ve sầu lột xác thu hút sự chú ý của Càn Cơ lão đạo, mới thoát thân được, thi triển Lục Đạo Ma Huyết, chiếm thế thượng phong.

Kim Tằm sáu cánh dường như đã bị Thiên lôi đánh nát, nguyên thần thứ hai bị tổn hại, thần niệm của Chu Thanh cũng chịu đả kích không nhỏ, nhìn nguyên thần Kim Tằm phiêu bồng bên dưới với hình dạng thê thảm, Chu Thanh biết là nguyên thần thứ hai của mình xem như đã bị hủy rồi.

Trong lòng Chu Thanh không đau không mừng, đúng vào lúc Càn Cơ lão đạo gào lên, thì một cây đao cũ kỹ, màu đen, trên cán đao có hai cái đầu sói được Chu Thanh nắm trên tay, Chu Thanh giơ cao cây đao trên đỉnh đầu, hét to một tiếng, vung mạnh một đao xuống Càn Cơ lão đạo đang bị cơn mưa máu bao bọc lấy.


Cây đao chém xuống, trời đất đã không còn là trời đất ban đầu nữa, Chu Thanh lòng như sắt đá, đem toàn bộ sát khí, toàn bộ tinh, khí, thần của mình đều chém xuống cùng cây đao, thiên địa vũ trụ một màu máu đỏ, gió âm hú, quỷ khóc sói sủa, vô số hình đầu to lớn, nhe nanh, khủng khiếp của ác ma, đầy rẫy khắp trời, phát ra khí tức hung tàn bạo lệ.

Thất Thái, Vân Hà vội vàng phóng ra pháp bảo, mấy ngàn lớp Lưu ly Phật Quang trùng trùng điệp điệp bao bọc lấy cả long châu bên trong, thỉnh thoảng có ma đầu nhe nanh do huyết ảnh hóa thành xông vào cắn, đều bị phật quang đánh xa, nhưng lại không hề tạo thành một chút tổn hại với những ma đầu này, những ma đầu này giống như rất thông minh, thấy không được lợi, bèn không tiếp tục tấn công long châu nữa, thấy gì cắn nấy, cuối cùng cắn lần nhau luôn, có vô số ma đầu lần lượt xông xuống Càn Cơ lão đạo đang ở bên dưới, nhưng trong phạm vi một dặm quanh Chu Thanh, lại không có ma đầu dám tới gần, sát khí ngút trời của Chu Thanh, ngưng tụ thành sát khí thực chất, khiến những ma đầu này sợ sệt không dám đến gần.

“Á ! Hóa Huyết thần đao ! Tam giới Phong Thần, Roi đả thần ! Phá !” Biến hóa liên tục cuối cùng cũng khiến Càn Cơ lão đạo bỏ chạy.

Trong tiếng la thất thanh, trụ sáng màu vàng xông thẳng lên trời, Ngọc Kích tiên âm trong trẻo vang khắp trời đất, ban đầu vốn âm phong âm u, quỷ khóc sói gào, trời đất màu huyết hồng đột nhiên trong sáng lại, những ma đầu yếu ớt bị tiên âm đánh động, đều lần lướt hóa thành khói mây, một đường liên tiếp thiên địa, như Kim Biến của Thông Thiên thần trụ xuyên ngang hư không

Gương mặt Chu Thanh nghiêm túc, thấy thanh uy vô cùng mạnh mẽ của Roi đả thần, không hề biến sắc, cây Hóa Huyết thần đao dài hơn trăm trượng ở trước mặt Roi đả thần lại vô cùng nhỏ bé, Chu Thanh dốc hết toàn lực, máu tươi từ thất khứu chảy xuống toàn thân như suối vậy, ánh sáng từ Hóa Huyết đao lại tăng thêm gấp 10 lần, nhưng vẫn chưa bằng một nửa cây Roi đả thần này.

Càn Cơ lão đạo đứng trong hư không, bát quái đạo bào trên toàn thân đều đã rách rưới, cơ thể giống như cái rây vậy, toàn là lỗ hổng, không ngừng tuôn máu. Nhưng ông không hề để tâm đến, nhìn trưng trưng vào cây Hóa Huyết thần đao mà Chu Thanh chém xuống, nói rõ từng chữ một: “Tà ma ngoại đạo, ngươi quả nhiên có Hóa Huyết thần đao, tiếc là ma cao một thước đạo cao một trượng, Tam Thanh Tổ Sư tại thượng, lão đạo hôm nay sẽ thay trời hành đạo !”

Pháp quyết nhất chỉ, cây Roi đả thần đâm ngang trời đất của Càn Cơ lão đạo, cấp tốc thu nhỏ lại một nửa, ánh vàng lấp lánh, đến mặt trời trên cao cũng trở nên ảm đạm, cây trường đao huyết đỏ, và cây roi vàng sáng lấp lánh choảng nhau trên không trung thế rung trời lở đất, một tiếng rít vang lên, lan ra khắp vạn dặm, giống như Cộng Công đánh vào núi Bất Chu ở thời thượng cổ, may là đang ở trên cao vạn trượng, nếu là ở dưới đất, thì sau đợt tấn công này, e là trong phạm vi mấy chục dặm đều bị hóa thành bột vụn.

Bốp ! Hai vai Chu Thanh nứt ra, để lại hai cánh tay trần trụi, da trên toàn thân như bị ngàn dao xẻ thịt vậy, phun đầy máu tươi ra, trong phút chốc biến thành một huyết nhân, vừa ngẩng lên trời, đã rơi từ trên mây xuống, thấy đã không còn đường sống nữa, Hóa Huyết thần đao rít lên một tiếng, bị Roi đả thần đánh trên thân đao, cũng đang rớt xuống mặt đất.

Càn Cơ lão đạo phun liền ba ngụm máu, vô cùng ủ rũ, sắc mặt như già đi mười mấy năm, cây Roi đả thần rơi xuống, rơi vào tay ông, hóa thành 3 thước dài, cây Roi thô dài to cỡ cánh tay em bé, lần đối kháng giữa hai pháp bảo này, Càn Cơ lão đạo đã tiêu hao toàn bộ chân nguyên, lại thêm bị sự so tài của hai thần vật thượng cổ, đã đau càng thêm đau. Vội vàng lấy trong ngực ra mười mấy viên linh đan màu lửa đỏ, nuốt xuống như ăn đậu vậy.


“Tà ma ngoại đạo, chết không đáng tiếc.” Nhất Vân Tử ôm theo Lăng Nhược Thủy không biết đã chạy đi bao xa, cũng mau chóng bay trở về, từ xa nhìn thấy Chu Thanh té từ trên mây xuống, đã lớn tiếng nói.

Càn Cơ lão đạo thu lại roi Đả Thần, cưỡi mây bay về phía cây Hóa Huyết thần đao đang rơi trên mặt đất, Chu Thanh bỏ mạng, Càn Cơ lão đạo không hề hoài nghi điều này, nếu dưới sự tấn công của Đả Thần biên mà vẫn có thể giữ lại mạng, vậy mới kỳ quái. Hóa Huyết thần đao tuy là thượng cổ ma khí, Càn Cơ lão đạo không muốn bỏ lỡ, đem về dùng Côn Lôn mật pháp chế luyện lại, loại bỏ ma khí, chắc chắn là một món chấn sơn pháp bảo. Truyện "Phật Đạo "

Nhìn thấy cây trường đao màu huyết đỏ ở phía trước, thực thể của Chu Thanh vẫn còn đang lăn lộn ở phía xa, Càn Cơ lão đạo đưa tay nắm lấy cán đao có hai cái đầu sói.

“Hi hi ! Hi hi !”

“Sư phụ ! Cẩn thận !”

Vô số tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, Càn Cơ lão đạo chỉ cảm thấy da đầu mình đau đớn, hai chân, phần hông, đều rất chặt, cứ như bị cái gì đó bắt lấy, không thể động đậy, lực đạo này to lớn như thế, Càn Cơ lão đạo dường như không thể động đậy được một chút nào, hét to một tiếng, Càn Cơ lão đạo dùng hết chân nguyên vừa ngưng tụ lại của mình để ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy một người khổng lồ màu vàng, tám cánh tay bốn khuôn mặt, hai bàn tay màu vàng to như sọt rổ bắt lấy da đầu và hai chân của mình, cầm ngang thân mình trong không trung như trái chanh vậy, bốn cái miệng của người khổng lồ màu vàng cùng lúc lên tiếng: “Càn Cơ đạo trưởng, ngươi nên chỉ định chưởng môn kế nhiệm của Côn Lôn phái đi !”

Càn Cơ lão đạo nhìn thấy người khổng lồ màu vàng, không nhịn nổi nữa bèn hét to: “Kim Thân Lục Tướng ! Ngươi là ai…” Nhưng tên khổng lồ màu vàng này không để ông kịp nói hết, dùng sức xoay một cái, cái đầu của Càn Cơ lão đạo đã bị nát như tương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.