Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 86: Rết thiết bối






Chu Thanh có thần thông gấp mười lần đi nữa cũng không ngờ mình có thể trở thành lão tiền bối về đồ cổ. Quan sát cô gái có tên gọi là Thất Thái tiên tử đang đứng trước mặt mình, mày liễu mặt phù dung, mặc một bộ lễ phục cao quý trang nhã, mà phụ nữ trong cung thời xưa thường dùng, trên đầu cài một chiếc trâm phụng màu lửa đỏ, khẽ chập chờn nguyên lực của hệ hỏa, rõ ràng là được mài từ một viên hỏa ngọc thượng đẳng, toàn thân trên dưới thỉnh thoảng ánh lên Thất Thái Lưu Ly phật quang. Chu Thanh biết đó là hiện tượng cờ Thất Thái Lưu Ly đã bị luyện hóa dung hòa vào chân khí, tuy không có hợp nhất giữa thân xác và pháp bảo, nhưng cũng có thể phát huy được bảy đến tám phần tác dụng kỳ diệu của nó, uy lực lại càng bất phàm.

Thất Thái tiên tử thấy Chu Thanh chăm chú nhìn mình, sắc mặt khẽ chuyển hồng, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên quỷ già này còn là một tên háo sắc sao ? Chắc là cứu mình không phải vì lòng hảo tâm gì đâu ?” Thất Thái tiên tử đã sớm cho rằng Chu Thanh là một con quỷ già đã sống đến mấy trăm năm rồi, chỉ vì đạo hạnh cao thâm, nên có thể cải lão hoàn đồng, cái này cũng khó trách, cứ cho là đã bắt đầu tu đạo từ trong bụng mẹ, được ăn linh đan diệu dược, cũng không thể nào còn trẻ tuổi như vậy mà đã tu đến cảnh giới Phản Hư, Thất Thái tiên tử có hiểu lầm cũng không có gì kỳ lạ.


Chu Thanh phất tay áo của chiếc áo lông vũ, ánh sao chuyển động, làm ra phong thái của tông chủ một phái: “Ngũ Tán Nhân này là vì bổn tông mà đến, bổn tông đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đây là bổn phận của ta, Tiên tử đã quá khách khí rồi !” Nói chuyện cứ với giọng điệu ông cụ non, nên Thất Thái càng khẳng định cách nghĩ của mình hơn.

Chu Thanh trong lúc nói chuyện, cũng tranh thủ thời gian, thần niệm mạnh mẽ đan xen vào nhau thành một cái lưới to lớn, giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Ngũ Tán Nhân, con trùng trăm chân, bị cắt đôi cũng không chết, huống chi năm người này chỉ là bị tổn thương nguyên khí, cũng không nghiêm trọng, vẫn còn sức để chiến đấu. Ngũ Tán Nhân này rõ ràng là thích tập kích, diễn vai đánh lén, Chu Thanh đươngnhiên phải đề phòng một chút. Trong lúc Chu Thanh nói chuyện, thần niệm qua lại đan vào nhau, Ngũ Tán Nhân và Thất Thái tiên tử không phải tay mơ, đương nhiên là cảm nhận được, ai ai cũng bị thủ đoạn thông thiên của Chu Thanh làm ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời. Truyện "Phật Đạo "

Ngũ Tán Nhân mỗi người thủ một hướng, pháp bảo đều đã cầm trong tay, trong tay Chân Linh là một cây Lượng Thiên thước dài khoảng một tấc, trên thước thấp thoáng có khói đang lay động, trong tay Chân Quảng là một đôi Bạch Ngọc câu, phát ra bốn tia sáng lạnh. Chân Không là một Phất Trần, phần tơ nhỏ màu trắng phát ra ánh sáng lấp lánh, ở cán Phất Trần lập lòe ánh bạc, hình như được làm từ bạc trắng, nhưng Chu Thanh nhìn lướt qua đã biết, đó là một loại thiên thạch, tính chất của nó còn cứng hơn cả Thái Ất tinh kim, hiệu quả lưu trữ chân nguyên cũng hơn Ngọc Thạch nhiều, là vật liệu nhất đẳng để luyện binh khí, phần tơ nhỏ để làm phất trần cũng không phải là loại thường, chính là tơ ngàn năm không hư do băng tằm sống ở hai đầu Nam cực Bắc cực, hay là trên núi cao ngàn trượng nhả ra, thuộc tính hàn, bên trong bao hàm tinh anh của nước, vô cùng rắn chắc, đao kiếm lôi hỏa đều không làm tổn thương được. Những người tu đạo cổ xưa thường dùng để may đạo bào pháp y, thêm chút pháp lực lên đó, sẽ trở thành vật báu để phòng vệ. Tên Chân Quảng này không biết từ đâu cướp được chút thứ này, làm đạo bào pháp y chắc chắn là không đủ, chỉ đành làm thành phất trần, khi gặp kẻ địch thì lấy ra múa, hàn khí tinh anh của nước sẽ phát tán ra xung quanh, phi kiếm phẩm chất kém một chút sẽ bị đông cứng lại ngay, uy lực cũng khá mạnh. Tuệ Vân, Tuệ Hải chân đạp trên đài sen Tử Kim, tay cầm một đôi Kim Nhiêu, hình dạng cũ kỹ, ánh sáng ảm đạm, trên Kim Nhiêu viết đầy câu chú, đó là mật tông pháp khí của Đại Xảo Nhã Chuyết, cũng không biết có phải hai người đã ăn cắp từ trong cung Potalaka ra không. Truyện "Phật Đạo "

Năm người kết thành thế trận phòng vệ, nhìn chằm chằm vào Chu Thanh, không dám lơ là, thần niệm không hề có lỗ hỏng của Chu Thanh cũng đứng cách ngoài trận thế, nhưng Chu Thanh vốn không có ý sẽ ra tay giết năm người này. Tuy nói pháp bảo của Ngũ Tán Nhân đều không phải tầm thường, nhưng vẫn thua xa so với cờ Thất Thái Xá Lợi của Thất Thái tiên tử, ngoại trừ hai cái Kim Nhiêu của Tuệ Vân và Tuệ Hải ra, pháp bảo trong tay 3 tên đạo sĩ rõ ràng là đã qua ngưng thần tế luyện, nên sử dụng như ý, hoàn toàn có thể phát huy được công dụng và hiệu quả của nó. Năm tên cao thủ đang trong giai đoạn Hóa Thần trung kỳ liều mạng xông qua, Chu Thanh tuy không sợ, nhưng gặp sự phản kháng của năm người sắp chết, Chu Thanh nghĩ dù ít dù nhiều hắn cũng sẽ bị thiệt, việc bị thương là khó tránh khỏi, huống chi Chu Thanh còn có tính toán khác. Truyện "Phật Đạo "


“Đám tặc tử chịu chết đi !” Một đường sáng hình thoi tức tốc bay qua, trong chớp mắt đã bay trên đỉnh đầu mọi người, ánh sáng hình thoi phân ra, hóa thành một cái quang võng (tấm lưới bằng ánh sáng) trùm xuống đầu của năm người, Thất Thái tiên tử thất kinh, vội vàng gọi: “Hà Muội ! Đừng ra tay !” Thất Thái tiên tử nhìn thấy Chu Thanh cũng bị cái quang võng đó bao trùm lại, Vân Hà Diệt Thần toa của Vân Hà tiên tử này uy lực rất mạnh, tuy rằng công lực Chu Thanh huyền thông, nhưng dưới tay nàng ta, cũng khó tránh khỏi bị thương, đến lúc đó nếu chọc giận tông chủ Thiên Đạo tông công lực khó đoán này, sự việc e là không có kết cục tốt đẹp, Thất Thái tiên tử chỉ đành phát ra Phật Quang Lưu Ly của cờ Xa Lợi, giúp Chu Thanh đỡ lấy quang võng.

Ngũ Tán Nhân thấy Vân Hà Diệt Thần toa hóa thành quang võng trùm xuống đầu mình, uy lực vô cùng lợi hại, lại không sợ mà còn mừng, năm người này đã nhiều lần gặp Vân Hà Diệt Thần toa, nên đương nhiên biết uy lực của tông dị bảo này. Tuệ Vân, Tuệ Hải cắn đầu lưỡi, phun tinh huyết ra, tế hai cái Kim Nhiêu, cái Kim Nhiêu cũ kỹ ảm đạm, đột nhiên phát ánh sáng chói lóa, vô số lời chú nhỏ xíu từ trong Kim Nhiêu hiện ra, biến thành những chữ màu vàng ngoằn ngoèo to bằng bàn tay, những chữ màu vàng ngoằn ngoèo đó xông vào cái quang võng mà Vân Hà Diệt Thần toa hóa thành.

Bốp ! Bốp bốp ! Những tiếng động liên tiếp vang lên, những chữ màu vàng ngoằn ngoèo tấn công vào cái lưới sáng, lần lượt bị đánh vỡ, thế tấn công của cái lưới sáng cũng bị ngăn lại. Cùng lúc đó, Chân Không, Chân Quảng hai người vươn tay ra, xuất hiện mười mấy sợi dây đen nhánh bắn về phía Chu Thanh và Thất Thái tiên tử. Chân Linh như biến hóa pháp tế ra một khuôn mặt dài hơn thước, một màu xanh mờ, ở trên còn vẽ lệnh kỳ của Thái Ất Phi Thiên đồ án, sau một lúc múa may, khí màu xanh tỏa ra trong không trung, trong chớp mắt đã trùm xuống năm người một cách rất chắc chắn. Quang võng do Vân Hà Diệt Thần toa biến thành cuối cùng đã bị mấy chữ vàng ngoằn nghoèo phá giải hoàn toàn, rơi xuống mặt đất, trùm lên đám khí xanh, bên trong tấm lưới lập tức sấm vang chớp giật, quả cầu lửa bay loạn xạ, lại thêm hàng ngàn tia sáng hóa thành kiếm khí sắc nhọn bắn loạn bốn phía, trong phút chốc đám khí xanh đó bị nát vụn, tấm lưới sáng liền tan đi, bên trong trống rỗng, không hề còn bóng người nào.

“Hứ ! Lại để cho đám tặc tử đó chạy thoát nữa, ở bên kia có một bóng người cầm kiếm bay qua.”


Lưới sáng chiếu xuống, Chu Thanh không thèm đếm xỉa tới, tuy uy lực của ánh sáng khá mạnh, nhưng có Xá Lợi Bảo Trảng của Thất Thái tiên tử chống đỡ, nên không thành vấn đề, Chu Thanh bèn trở nên yên lặng, chỉ chú ý đến mấy sợi dây đen mà Chân Không, Chân Quảng bắn qua.

Thiên nhãn của Chu Thanh đã được mở từ sớm, nhìn rất rõ ràng, mười mấy sợi đen đó chính là mười mấy con rết Thiết Bối nhe nanh múa vuốt, toàn thân đen láy, cứ như cái vỏ bằng sắt vậy, dài khoảng năm tấc, đôi mắt đỏ ngầu to cỡ hạt châu, trông như hỏa tiễn, chỉ là giữa miệng có ánh sáng xanh lay động, hiển nhiên đó là loại vật cực độc.

Mặt Chu Thanh lộ ra vẻ vui mừng: “Hay quá ! Ngũ Tán Nhân ở Tây Vực quả nhiên đã bị ta dọa sợ nên thất kinh hồn vía, đến cả loại trùng kỳ dị này cũng thả ra để cắn người, vừa may ta thu phục được nó, sau này chắc chắn có đất dụng võ !” Chu Thanh ngưng tụ chân nguyên, tay áo như một tấm sắt, ập về phía mười mấy con rết Thiết Bối đang hung hăng trong không trung, không gian bị xẻ toạt ra một cái lỗ đen, một lực hút vô hình cuốn những con rết Thiết Bối vào trong lỗ đen đó, lỗ đen liền biến mất, không để lại dấu tích gì



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.